Qua khỏi cánh cổng này, y sẽ không còn là quốc sư của nước Tống nữa.
Từng liều mạng chiến đấu ở biên cương, đổ máu để giữ vững thành trì; từng tốn bao công sức để xây dựng và phát triển Tống quốc, những năm tháng đã qua cùng những vị đại thần kề vai sát cánh... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ.
Hai bàn tay trắng, không vướng bận điều gì, giờ đây y hoàn toàn đơn độc.
"Chiết Chi, phía trước có bậc thang, cẩn thận một chút."
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, Thẩm Chiết Chi nghiêng đầu, bất ngờ ngã vào một vòng tay rộng rãi và ấm áp.
Y thoáng sững người, không lập tức rút ra.
Người ôm lấy Thẩm Chiết Chi là Quý Cảnh Chi cũng thấy hơi lo lắng.
Hắn biết bản thân có chút đường đột.
Nhưng khi vừa quay đầu lại thấy nét mặt của Thẩm Chiết Chi, không hiểu sao hắn lại cảm thấy mình nên ôm lấy người này.
Bình thường Thẩm Chiết Chi vốn rất ít biểu lộ cảm xúc, lần này cũng không có gì khác biệt nhiều, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Quý Cảnh Chi lại cảm thấy trên người Thẩm Chiết Chi như phủ một lớp sương mù mơ hồ, cô đơn và mịt mờ.
Như thể một ngọn cỏ không rễ, không biết mình là ai, không biết nên đi đâu, chỉ có thể bị gió bắc cuốn đi, lăn lộn nơi bụi đất.
Chỉ một cái liếc nhìn ấy, hắn cảm thấy mình cần phải ôm lấy Thẩm Chiết Chi.
Thấy Thẩm Chiết Chi không phản kháng cũng không đáp lại, Quý Cảnh Chi cúi đầu hỏi nhẹ: "Chẳng lẽ là vì luyến tiếc sao?"
Hắn nghĩ Thẩm Chiết Chi không nỡ rời bỏ nơi đã sống mười mấy năm.
Thẩm Chiết Chi lắc đầu.
Từ góc độ của Quý Cảnh Chi, chỉ nhìn thấy những sợi tóc trên đỉnh đầu y khẽ bay trong gió.
Thẩm Chiết Chi được Quý Cảnh Chi ôm trong lòng, hai tay lại buông thõng xuống.
Cảm nhận được hơi ấm lướt qua trên mặt, Thẩm Chiết Chi đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ khép lại, nhưng chỉ bắt được một luồng gió mát lạnh, lướt qua trong chớp mắt.
Chỉ là trong chớp mắt.
Thẩm Chiết Chi nâng tay lên rồi lại buông xuống.
Gió lạnh ào qua, mang theo âm thanh từ nơi xa vọng lại.
"... Ngươi hỏi ta vì sao phải treo lụa trắng?"
"Quốc sư đã gìn giữ giang sơn Tống quốc hơn mười năm, dốc lòng vì dân, xứng đáng để thế nhân tưởng nhớ. Nay người đã khuất, Hoàng thượng hạ lệnh lấy lễ nghĩa tử vì nước mà đưa tiễn."
Cả nước phủ lụa trắng, lụa trắng tung bay khắp nơi, những ngày cầu phúc vang vọng không dứt.
Đây là lễ tiễn biệt long trọng bậc nhất.
Quốc sư đại nhân xứng đáng với điều đó.
Một binh lính giữ thành vốn đang rảnh rỗi, vừa rồi bị Tôn Hậu đến hỏi chuyện, không ngần ngại mà kể lại.
"Thì ra là vậy." Tôn Hậu gật gù ra vẻ hiểu chuyện, rồi lại hỏi tiếp: "Nhưng trước đây chẳng phải nghe nói Quốc sư... kia là kẻ xấu gì đó sao?"
Từ khi đến Tống quốc, Tôn Hậu vẫn luôn đi khắp nơi hóng chuyện, tìm những thị vệ từng ở cùng Quý Cảnh Chi để hỏi thăm không ít điều.
Trong số đó, chuyện về Quốc sư là hấp dẫn nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!