Giọng Thẩm Chiết Chi khàn khàn, lại còn có chút th* d*c: "Để ta làm nốt phần còn lại."
Phàm Thập Thất nhìn dáng người mảnh khảnh của Thẩm Chiết Chi, đứng sững tại chỗ.
Hắn ta vừa rồi thậm chí còn không kịp nhìn rõ động tác rút kiếm của Thẩm Chiết Chi, mắt chỉ kịp chớp một cái, trước mắt đã sáng loá lên, người đàn ông vừa định tập kích đã nằm gục giữa vũng máu, hơi thở đứt đoạn.
Thẩm Chiết Chi dùng quần áo của gã đàn ông lau sạch mũi kiếm, nhẹ nhàng xoay cổ tay vận động, dáng vẻ tùy ý lại đầy kiêu ngạo khó tả.
Phàm Thập Bát bên kia cũng bị kinh ngạc đến mức trượt tay, lỡ chém luôn nửa cái bàn.
Thế cục thay đổi quá nhanh.
Mấy kẻ đối diện cũng bị Thẩm Chiết Chi bất ngờ lao tới làm cho hoảng sợ, nhìn đồng bọn không rõ sống chết nằm dưới đất, lại thấy người đẹp đứng bên cạnh che miệng ho nhẹ, rõ ràng sức khỏe yếu nhưng lại ra tay tàn nhẫn, cả đám như bị đánh thẳng vào tinh thần.
Thẩm Chiết Chi không quan tâm bọn chúng có khiếp sợ hay không, chỉ cẩn thận lau kiếm rồi rút khăn tay ra lau nhẹ khoé môi, tà áo khẽ lay, bước lên một bước.
Năm kẻ còn lại đồng loạt lùi về sau một bước.
Người phụ nữ áo tím thấy tình hình không ổn, định vòng ra sau chế ngự Thẩm Chiết Chi, nhưng lại bị Phàm Thập Bát – toàn thân đã dính không ít máu – chắn đường.
Ánh mắt Phàm Thập Bát vằn đỏ, cười nặng nề: "Muốn đi đâu?"
Người phụ nữ áo tím tức giận, vung đao chém về phía Phàm Thập Bát.
Hai người lại lao vào đánh nhau.
So với tình hình bên kia đang giằng co, phía Thẩm Chiết Chi thì hoàn toàn là một chiều áp đảo.
Ban đầu Phàm Thập Thất còn định đứng lên giúp đỡ Thẩm Chiết Chi, nhưng vừa đứng được đã lại ngã mông xuống đất, cuối cùng chỉ có thể ngồi nhìn.
Rõ ràng Thẩm Chiết Chi không cần hắn giúp đỡ, một mình y là đủ ứng phó.
Một điệu múa kiếm khiến trời đất rung chuyển.
Thẩm Chiết Chi rút kiếm, di chuyển quanh bốn người đối diện, từng luồng khí lạnh sắc bén toả ra, động tác nhẹ nhàng như thể đang hái hoa, tư thế tự do phóng khoáng không thể tả.
Bốn người đối diện đều ngã xuống đất, máu me lênh láng.
Phàm Thập Thất nhìn thi thể trên mặt đất, phát hiện tất cả đều bị hạ gục chỉ với một đòn chí mạng.
Thẩm Chiết Chi sau khi giết người mà người không dính chút máu, giống như người ngoài cuộc, đứng một bên chậm rãi lau kiếm, giọng khàn khàn nói với Phàm Thập Thất: "Nếu còn đứng lên được thì lo xử lý mấy thứ này đi."
Giọng nói của y chẳng khác mấy so với khi nói chuyện thường ngày với Quý Cảnh Chi, nhưng lại toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
Y gọi những kẻ đó là "thứ".
Phàm Thập Thất ngơ ngác chống tường đứng dậy.
Có lẽ là do bị sốc quá nên quên cả mệt, lúc này hắn ta lại cảm thấy có sức lực trở lại.
Phàm Thập Bát đâm một kiếm xuyên qua cổ họng người phụ nữ áo tím, kết thúc mạng sống của ả, sau đó thu kiếm, cũng bắt tay vào giúp Phàm Thập Thất dọn dẹp thi thể.
Cả hai không nói gì, nhanh chóng gom xác lại một chỗ, lục tìm trên người bọn chúng xem có tin tức gì có ích hay không.
Thẩm Chiết Chi chống cằm ngồi một bên, ho nhẹ vài tiếng, giọng khàn đặc: "Bọn chúng chỉ là đám thường dân bị thuê, không cần phí sức điều tra, cứ đem đi thiêu là được."
Y nghe bọn này nói chuyện đều mang theo giọng địa phương nặng, lại dám ở khách đ**m làm loạn không kiêng nể gì, chắc là thường xuyên làm chuyện này, có thông đồng với khách đ**m, chuyên nhắm vào người qua đường, chọn đối tượng rồi ra tay cướp.
Chúng chắc quanh năm hoạt động ở vùng này, không liên quan gì nhiều đến người đang truy sát Quý Cảnh Chi, tra cũng không ra được manh mối gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!