Chương 24: Đại mỹ nhân

Giang Nam, Thiêm Hương lâu.

Trần Trường Ca lật sổ sách, đầu cũng không ngẩng lên.

Chưởng quầy đứng bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Cẩm Nguyệt đã tìm được chưa?"

Thân thể chưởng quầy run lên, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa."

"Tiếp tục tìm."

"Vâng."

Chưởng quầy không dám động đậy, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Ông chủ ngày thường cười nói vui vẻ, tuy không nói chuyện thân thiết nhưng cũng trông ôn hòa tùy ý, giống như công tử ca phong lưu, không có cảm giác áp bức quá mạnh.

Nhưng có lúc, ví dụ như bây giờ, chưởng quầy cực kỳ không muốn đối mặt với Trần Trường Ca.

Hắn ta khi tức giận sẽ không rống to đập phá đồ đạc, mà thu liễm tất cả cảm xúc vào lòng.

Như vậy càng đáng sợ.

Gã không biết Trần Trường Ca rốt cuộc tức giận đến mức nào.

Người ta đều không muốn đối mặt với những chuyện không biết không thể khống chế được, chưởng quầy đương nhiên cũng vậy.

Nghĩ đến chuyện tiếp theo mình phải nói, chưởng quầy càng thêm chán sống.

Giọng chưởng quầy run rẩy, nói: "Chủ nhân, người đưa trà mà ngài bảo tôi tìm, hôm qua đã xin nghỉ việc rồi, nói là bà nội ở nhà không ai chăm sóc, muốn về phụng dưỡng."

Trong phòng rơi vào im lặng.

Càng yên tĩnh, mồ hôi trên trán chưởng quầy càng nhiều.

"Người đưa trà đó, đến đây làm việc khi nào?"

Chưởng quầy không khỏi lau mồ hôi: "Nếu nhớ không nhầm, là vào giữa tháng trước."

Trần Trường Ca không nói gì.

Chưởng quầy nhắm mắt, nghĩ đằng nào cũng chết, dứt khoát nói luôn những chuyện còn lại.

Gã nói: "Còn một chuyện nữa. Người mà chủ nhân bảo tôi mang bánh đậu đỏ đến... đã không còn ở trong phòng."

Tay Trần Trường Ca khựng lại, bút lông trong tay trực tiếp gãy đôi.

"Ngươi nói "không còn ở trong phòng" là có ý gì?"

Chưởng quầy nói ra rồi, ngược lại thả lỏng hơn, cứng cổ nói: "Y chắc là chuyển nhà rồi, tôi nhìn qua cửa sổ, trong phòng không còn gì cả."

Trần Trường Ca đột ngột đứng lên, lấy áo khoác trên giá, tay áo dài bay phần phật, phát ra tiếng gió xé: "Chuẩn bị ngựa.""Hoàng thượng, cô nương Cẩm Nguyệt ở Yên Vui cư tỉnh rồi."

Tiểu thái giám bước chân nhỏ vào phòng, câu đầu tiên là câu này.

Lý Thịnh Phong nghe thấy tiếng động, đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn, phát hiện sau lưng thái giám không có ai.

"Tỉnh rồi?" Lý Thịnh Phong nhíu mày: "Người đâu? Trẫm không phải đã nói tỉnh rồi thì đưa người đến đây sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!