Chương 23: Liếc mắt một cái kinh hồng

"Xin lỗi, sau này sẽ làm phiền ngươi."

Đồng tử Quý Cảnh Chi trong nháy mắt phóng đại.

Nụ cười trên mặt hắn không kìm được: "Này...... Đây là đáp ứng rồi chứ?"

"Phải."

Thẩm Chiết Chi không hiểu sao cảm thấy buồn cười: "Rõ ràng là ngươi nguyện ý mang ta đi, sao ngươi lại vui đến vậy?"

Quý Cảnh Chi xoa xoa chóp mũi, không trả lời, chỉ cười.

"Lát nữa vào nhà thay áo khoác đi, tay áo bị ướt tuyết rồi."

Quý Cảnh Chi nhân lúc Thẩm Chiết Chi đứng lên, liếc nhìn cổ tay áo y, phát hiện phía dưới có một phần màu sắc hơi đậm, chắc là bị nước tuyết tan làm ướt.

Như vậy dính da ướt lâu, khí lạnh thấm vào xương, không tốt cho cơ thể.

Thẩm Chiết Chi gật đầu: "Ừ."

Trở lại phòng, Quý Cảnh Chi bảo Thẩm Chiết Chi lập tức thay quần áo, dùng một tấm ván gỗ bịt kín khe hở cửa sổ lọt gió, đặt người ở bếp sưởi ấm người.

Quý Cảnh Chi phòng trước phòng sau, kết quả tối đó, Thẩm Chiết Chi vẫn phát sốt.

Phòng nhỏ nửa đêm sáng ánh nến.

Thẩm Chiết Chi phát sốt không quấy, Quý Cảnh Chi bảo làm gì thì làm nấy, mặt đỏ bừng, trông đặc biệt đáng thương.

—— trừ việc đắp chăn.

Không đắp chăn dường như là sự quật cường cuối cùng của Thẩm Chiết Chi, Quý Cảnh Chi đắp một lúc y lập tức mở ra một lúc.

Hai người giằng co mấy lần, cuối cùng Quý Cảnh Chi ác độc hơn, lên giường đè Thẩm Chiết Chi xuống, hai tay giữ hai bên chăn, Thẩm Chiết Chi giãy giụa cũng vô ích, chỉ có thể im lặng rồi ngủ say.

Quý Cảnh Chi lắc lắc cánh tay tê dại, lại thay khăn ướt cho Thẩm Chiết Chi, lúc này mới dời nến ra xa một chút, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, ngoài cửa đã có tiếng bước chân.

Tiếp theo là tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Quý Cảnh Chi ngồi dậy, lấy quần áo che cho Thẩm Chiết Chi vẫn còn ngủ, ném một viên sỏi nhỏ vào cửa, coi như trả lời.

"Chủ thượng, thuộc hạ vào được chứ." Ngoài cửa truyền đến một tiếng trầm thấp, tiếp theo lách cách vài tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng người bước vào.

Phàm Thập Thất nửa quỳ trên đất, chắp tay thi lễ: "Chủ thượng, trong kinh lời đồn nổi lên, phải mau chóng trở về."

"Xe ngựa ở bên ngoài, Nam Bình vương phủ liên tiếp mất vài ám vệ, không chịu bỏ qua, lại phái mấy đợt tấn công, Phàm Thập Lục bọn họ đang giữ chân người, nhưng chắc cũng không cầm cự được lâu."

Quý Cảnh Chi gật đầu, mặt không chút dao động, chỉ đắp chăn kín hơn cho Thẩm Chiết Chi, nhỏ giọng hỏi: "Có mang theo đồ giữ ấm không?"

"Có." Phàm Thập Thất nói: "Trên xe ngựa có thảm lông và áo lông chồn của ngài."

"Mang áo lông chồn vào đây."

"Vâng."

Phàm Thập Thất ra ngoài lấy áo lông chồn, Quý Cảnh Chi đứng dậy mặc quần áo, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng vỗ Thẩm Chiết Chi, ý định đánh thức người dậy.

Ánh nến lay động, trên giường không có động tĩnh gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!