Chương 22: Nếu có ý nghĩa

Thẩm Chiết Chi:?

"Vì sao?"

"Hắn ta..." Quý Cảnh Chi nhíu mày, muốn nói thẳng tình hình thực tế, nhưng lại sợ Thẩm Chiết Chi không chịu nổi, lập tức đổi cách nói: "Dù sao cũng đang dịp Tết, hắn ta hẳn là có rất nhiều việc bận, không nên quấy rầy."

Trần Trường Ca đối xử với Thẩm Chiết Chi như vậy, Thẩm Chiết Chi vẫn coi Trần Trường Ca là bạn, hơn nữa quan hệ có vẻ không tệ lắm. Nếu hắn nói thẳng ra, Thẩm Chiết Chi chắc chắn sẽ rất buồn.

Có khi còn không thèm để ý đến hắn nữa.

Quý Cảnh Chi ở đây bình tĩnh suy xét phân tích, còn Thẩm Chiết Chi bên kia cũng thoáng suy nghĩ, cảm thấy Quý Cảnh Chi nói có lý.

"Vậy thì không đi." Thẩm Chiết Chi gấp quần áo trong tay, nói: "Đợi ngươi đi rồi, ta sẽ đi tìm một khách đ**m ở tạm, sau đó tính tiếp."

Y sớm đã không còn theo đuổi k*ch th*ch và lòng hiếu kỳ, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh dưỡng già.

Đến lúc này rồi, không muốn đi xa nữa, nếu có nơi nào tốt ở quanh Giang Nam thì tốt nhất.

Nếu không có thì bỏ qua việc tìm nhà, mua một mảnh đất mộ tốt là được.

Quý Cảnh Chi chờ mãi chờ mãi, vẫn không thể chờ được Thẩm Chiết Chi nói ra câu nói hắn muốn nghe.

Cũng phải, hắn chỉ là một người xa lạ ở chung mấy ngày, xem như là bạn, người bình thường cũng không nghĩ sẽ đi cùng hắn.

Thấy Thẩm Chiết Chi đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch sau này, Quý Cảnh Chi nắm tay, xoa tay, đi đến bên cạnh Thẩm Chiết Chi.

"Chiết Chi, có bằng lòng cùng ta trở về không?"

Giọng Quý Cảnh Chi không chút do dự hay ngập ngừng, rất kiên định và trịnh trọng.

Không giống như đang hỏi, mà giống như đang hứa hẹn.

Thẩm Chiết Chi sửng sốt, vô thức đứng thẳng người, thái độ cũng nghiêm túc hơn: "Xin lỗi..."

[Thân ái từ từ!!! Đừng vội từ chối! Nghe ta nói hai câu được không?!]

Thẩm Chiết Chi đang muốn từ chối, kết quả hệ thống im lặng hồi lâu đột nhiên nhảy ra, vội vàng ngăn y lại.

Khóe miệng Thẩm Chiết Chi giật giật.

Quý Cảnh Chi vừa nghe Thẩm Chiết Chi nói "xin lỗi", tâm lập tức lạnh đi một nửa.

Hắn nín thở chờ nửa câu sau của Thẩm Chiết Chi, kết quả đợi mãi không thấy Thẩm Chiết Chi nói gì, không khỏi cúi đầu nhìn thì thấy biểu tình hơi kỳ lạ của Thẩm Chiết Chi.

Thẩm Chiết Chi nói tiếp: "Xin lỗi, có thể cho ta suy nghĩ trước được không?"

Trái tim đang treo lơ lửng của Quý Cảnh Chi lúc này mới chậm rãi đập lại.

Hắn cười: "Tất nhiên là được."

Vừa rồi suýt nữa làm hắn đứng tim.

"Đa tạ."

Thẩm Chiết Chi khoác áo ngoài mở cửa bước ra ngoài.

Không phải y chỉ có thể nói chuyện với hệ thống khi không có ai, y chỉ muốn bình tĩnh một chút.

Ngoài trời tuyết rơi lả tả, rất thích hợp để bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!