Chương 21: Đi theo ta đi

Lý Thịnh Phong không có tiền xu trong người, nên đã đưa cho ông lão một ít bạc vụn, coi như quà Tết.

Cầm xiên kẹo hồ lô đi đến chỗ vắng người nhìn ngắm một hồi, cậu ta nhíu mày, lại ném xiên kẹo hồ lô chưa động đến vào đống rác.

Mua cũng vô dụng.

Thẩm Chiết Chi không thích ăn kẹo hồ lô. Mỗi lần y thèm ăn, ăn một miếng lại chê chua không ăn nữa.

Không có người ăn, cậu ta mua làm gì?

Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi thả đèn hoa đăng xong, lại đi dạo trên phố một lát, thấy thời gian không còn sớm, mua một chiếc đèn lồng đỏ nhỏ chuẩn bị mang về nhà treo, chậm rãi đi về hướng nhà trọ.

Đợi hai người ra khỏi thành Giang Nam, "Phanh ——" một tiếng, phía sau đột nhiên sáng rực.

Quý Cảnh Chi quay đầu, nhìn thấy pháo hoa từ trong thành bắn lên, lên đến trời cao liền nở thành nhiều đóa kim hoa rực rỡ, sau đó lại như sao băng rơi xuống, chiếu sáng một vùng trời.

Thẩm Chiết Chi hỏi: "Là trong thành đang bắn pháo hoa sao?"

"Ừ. Màu vàng."

"Có đẹp không?"

Quý Cảnh Chi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Rất đẹp."

Ngày hôm sau

Thẩm Chiết Chi tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh đã không có người.

Chăn còn hơi ấm, Quý Cảnh Chi hẳn là đi chưa lâu.

Thẩm Chiết Chi lắng nghe, phát hiện trong không khí không có mùi thức ăn.

Mọi khi Quý Cảnh Chi nếu dậy trước, thường sẽ nấu bữa sáng trước tiên.

Là ra ngoài sao?

Không đúng.

Có gió lạnh từ khe cửa thổi vào, Thẩm Chiết Chi đứng dậy đóng cửa kín hơn.

Nếu Quý Cảnh Chi ra ngoài bình thường, chắc chắn sẽ đóng cửa, không để lại khe hở như bây giờ.

Nếu không đoán sai, hẳn là có khách không mời mà đến.

Khi Quý Cảnh Chi rời giường còn cẩn thận không đánh thức y, đối phương hẳn là không quá khó đối phó, không có uy h**p lớn.

Vậy thì không cần xen vào.

Chỉ là nơi này, hẳn là không thể ở lại nữa.

"Phụt ——"

Đoản kiếm đâm vào cổ họng, Quý Cảnh Chi vẩy vẩy tay, rút đoản kiếm ra, chậm rãi đi về phía người áo đen nằm bất động bên cạnh.

Quý Cảnh Chi trên mặt không có biểu cảm gì, tư thái nhàn nhã, tựa như công tử quý phái rảnh rỗi ra ngoài ngắm tuyết, nhưng trong mắt người áo đen nằm trên mặt đất, hắn không khác gì ác ma cười dữ tợn.

Người này nhìn như thanh cao như tuyết đầu mùa xuân, xiêm y đơn giản mà sạch sẽ, không dính một hạt bụi nhỏ cũng không có một vết máu, nhưng thực tế bên trong đã thối rữa, tàn nhẫn vô cùng, còn mang theo một cảm giác áp bức tự nhiên, khiến người ta không tự giác run rẩy.

Bên cạnh hắn là những thi thể áo đen nằm ngổn ngang, phần lớn bị cắt cổ, biểu tình vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng lúc còn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!