Bị hỏi bất ngờ như vậy, Thẩm Chiết Chi chẳng hề tỏ ra hoảng hốt chút nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: "Ngươi muốn hỏi gì?"
"Ta hôm nay thấy ngươi đánh đàn." Quý Cảnh Chi cúi đầu nhìn những giọt mưa đang rơi lộp bộp trên phiến đá xanh, nói: "Ngươi đã từng học đàn sao?"
Không thể nói là chưa từng học.
Ai hiểu một chút về cầm nghệ đều nghe ra được, bản đàn vừa rồi phải luyện tập gian khổ, nghiên cứu rất kỹ mới có thể đạt tới trình độ đó.
Thẩm Chiết Chi mỉm cười: "Không tính là học thật, chỉ là tự mình tập chơi một cách mù quáng. Sau này may mắn được người ta để ý, đưa vào trong lâu học mấy năm. Về sau không thể cố gắng nổi nữa, nên xin quay về quê làm ruộng."
Thân phận mà Thẩm Chiết Chi bịa ra cực kỳ trôi chảy, gần như không cần suy nghĩ nhiều, cứ thế mà nói ra.
Không phải y không muốn nói thật với Quý Cảnh Chi, chỉ là giờ mà nói "Ta là quốc sư giả của triều đình, bị hoàng đế truy sát nên mới tới nơi này" thì nghe vừa hoang đường lại kỳ quặc, có khi lại rước thêm phiền phức.
Dù gì hai người họ cũng chỉ còn vài ngày bên nhau, không cần phải làm mọi chuyện rối tung rối mù lên.
"Người từng giúp đỡ ngươi, có phải là vị bằng hữu đi cùng ngươi hôm nay?"
Thẩm Chiết Chi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Trần Trường Ca, xin lỗi.
Trong lòng Thẩm Chiết Chi lặng lẽ nói một lời xin lỗi, cũng không hẳn là chân thành cho lắm.
Cùng lắm thì thêm cho Trần Trường Ca một thân phận, chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.
Quý Cảnh Chi nắm chặt bàn tay đặt bên hông Thẩm Chiết Chi.
Hắn đã hiểu.
Thẩm Chiết Chi vốn chỉ là người thường, bị vị nam nhân kia nhìn trúng rồi đưa vào Thiêm Hương lâu, học đàn và một vài thứ khác.
Y vốn có vẻ ngoài rất đẹp, khách tới lui nhìn thấy tất nhiên sẽ nảy sinh ý nghĩ, giống như hôm nay, tên nam nhân kia đã làm chuyện như vậy trong phòng riêng.
Thân thể Thẩm Chiết Chi thì mảnh mai yếu đuối, chắc chắn không chịu nổi nhiều lần chuyện như vậy nên mới xin được trở về quê.
Chuyện đó cũng giải thích vì sao Thẩm Chiết Chi mặc vải thô áo tang, nhà cửa lại như lâu rồi không có ai ở, càng không biết làm mấy việc đồng áng.
Chỉ có điều, tên nam nhân đó thực sự quá đáng. Thẩm Chiết Chi đã rời khỏi Thiêm Hương lâu rồi, vậy mà còn sai người gọi về, giữa ban ngày lại dám làm ra chuyện như thế.
Thẩm Chiết Chi gần đây còn bị cảm lạnh, người vẫn chưa khỏe hẳn, hắn ta sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Không biết mấy năm qua, Thẩm Chiết Chi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Càng nghĩ, Quý Cảnh Chi càng thấy nghèn nghẹn trong lòng. Nhìn nghiêng mặt Thẩm Chiết Chi đang bình tĩnh, hắn nhẹ giọng như bàn bạc: "Nếu sau này hắn ta còn tới tìm ngươi, mà ngươi không muốn đi thì cứ đừng miễn cưỡng. Chỉ cần tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi đuổi hắn đi."
"A?" Thẩm Chiết Chi hơi sững người: "Hắn là bạn ta mà, chúng ta lâu rồi mới gặp lại, thỉnh thoảng như vậy cũng không sao đâu."
Chỉ là giúp đỡ một chút thôi, chắc sẽ không có lần sau nữa.
Quý Cảnh Chi bất đắc dĩ thở dài.
Thẩm Chiết Chi đúng là quá ngây thơ, quá thuần khiết. Tên nam nhân kia đã làm ra những chuyện như thế, mà y vẫn còn gọi là "bằng hữu".
Trước kia Quý Cảnh Chi rất ghét những người quá ngây thơ. Họ thường hay mắc sai lầm trong công việc, nhưng lại cho rằng mình đang làm điều tốt, vừa xin lỗi vừa nghĩ mình không có lỗi. Quý Cảnh Chi thường cho họ về quê, sống chết mặc kệ.
Nhưng với Thẩm Chiết Chi, hắn lại không làm nổi.
Không ghét được, thậm chí còn thấy xót xa, đến cả lời nặng cũng không nỡ nói. Giờ đây hắn thật sự không biết làm sao để khiến Thẩm Chiết Chi tránh xa tên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!