Chương 16: Tóc đen xõa vai

Trần Trường Ca cười mà lòng chẳng vui: "Chiết Chi vốn là bạn ta, còn chưa cảm ơn ngươi đã chăm sóc y mấy ngày nay."

Ngay từ khi nhìn thấy Trần Trường Ca, Quý Cảnh Chi đã cảm nhận được người này không đơn giản.

Thẩm Chiết Chi chỉ từng nói sẽ có bạn đến đón về, nhưng không nói rõ người bạn này lại thân thiết với mình đến thế... gần gũi đến mức khiến người khác nghi ngờ.

Hắn ta và Thẩm Chiết Chi phải mất nửa năm mới dám chạm vào y phục của y, còn người này, chỉ mới gặp chưa bao lâu đã dám ngang nhiên sờ vào áo của Thẩm Chiết Chi.

Thậm chí còn như kiểu giành quyền chủ động!

Trần Trường Ca cảm thấy người này thật sự rất đáng ngờ.

Quý Cảnh Chi cũng chẳng ưa gì gã nam nhân giả vờ thân thiện này.

Trước đó Phàm Thập Thất đã kể sơ về mối quan hệ giữa Thẩm Chiết Chi và Trần Trường Ca.

Dù hai người họ đã thân thiết đến vậy, nhưng Trần Trường Ca vẫn chỉ gọi Thẩm Chiết Chi là "bằng hữu", chẳng có trách nhiệm gì, lại để y một mình bơ vơ.

Dù vậy, vì đây là bạn của Thẩm Chiết Chi nên Quý Cảnh Chi cũng cố nhịn, không muốn gây chuyện.

Hai người đàn ông trao nhau những nụ cười gượng gạo đầy ngụ ý.

Quý Cảnh Chi không muốn để Thẩm Chiết Chi ở lại đây thêm một giây nào nữa, sau khi khách sáo vài câu thì cúi đầu nói với Thẩm Chiết Chi: "Trời cũng tối rồi, chúng ta về thôi."

Thẩm Chiết Chi ngáp một cái rồi gật đầu.

Hôm nay đi khắp nơi ở Giang Nam cùng Trần Trường Ca, đúng là có chút mệt mỏi.

"Đi thôi."

Thẩm Chiết Chi nhận lại chiếc hộp gỗ từ tay Trần Trường Ca, chào hỏi qua loa rồi quay người đi theo Quý Cảnh Chi rời khỏi.

Trần Trường Ca nghiến răng, khóe miệng giật giật, cứ thế nhìn hai người vai kề vai bước đi.

Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi đi đến cửa hông của Thiêm Hương lâu, cánh cửa vừa mở ra, âm thanh ồn ào trong lâu lập tức bị bỏ lại phía sau, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên phiến đá xanh.

"Mưa rồi sao?"

Thẩm Chiết Chi một tay ôm lấy ống tay áo, tay còn lại vươn ra, khẽ cúi người cảm nhận giọt mưa rơi lên da.

Mưa rơi nặng hạt, lạnh thấu tận xương.

"Mới mưa không lâu." Quý Cảnh Chi chỉnh lại tay áo cho Thẩm Chiết Chi, che đi đoạn cổ tay vừa lộ ra lúc nãy, nói: "Lúc nãy ta thấy gần đây có tiệm bán dù, chắc còn chưa đóng cửa, ngươi chờ ở đây một chút, ta đi lấy dù rồi quay lại ngay."

"Ngươi..." Thẩm Chiết Chi còn chưa kịp nói hết, Quý Cảnh Chi đã phẩy tay rồi lao vào màn mưa.

Lúc quay lại, trong tay Quý Cảnh Chi đã cầm một cây dù.

"Một cây dù thôi à?"

Quý Cảnh Chi bật dù ra, cười có phần áy náy: "Đây là cây cuối cùng."

Thẩm Chiết Chi lắc đầu, khẽ nói cảm ơn rồi bước vào trong tán dù.

Hai người chậm rãi cùng nhau đi trong mưa.

Thẩm Chiết Chi nhẹ nhàng vung tay áo, dáng đi thong dong, tự tại.

Trong khi đó, trong Thiêm Hương lâu, đám người mới bắt đầu hoàn hồn sau bản nhạc, ai nấy đều phấn khởi vui vẻ, đang mong sẽ được nghe thêm thì phát hiện trên sân khấu chẳng còn ai cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!