Chương 15: Mỹ nhân lên đài (3)

Không có.

Khắp nơi đều không có.

Quý Cảnh Chi đã lục tung từng góc trong đại sảnh, vẫn không tìm thấy bóng dáng ai đó khoác áo màu nâu nhạt.

Hay là đang ở tầng hai?

·

Lúc này, Thẩm Chiết Chi đã bước lên đài cao.

Đài cao này được dựng riêng cho Cẩm Nguyệt, cao hơn tầng ba một chút. Xung quanh được phủ màn lụa trắng, tuy không ngăn hẳn tầm nhìn nhưng khiến bóng người bên trong trở nên mờ ảo, hư thực khó phân.

Thẩm Chiết Chi vén áo, ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, tập trung cảm nhận từng rung động truyền về.

Dù không thể nhìn thấy, nhưng y vẫn có thể cảm nhận độ rung của dây đàn để điều chỉnh, không cần phát ra âm thanh.

Sau một hồi điều chỉnh, Thẩm Chiết Chi thở dài một hơi.

Từ khi đưa Lý Thịnh Phong lên làm Thái tử, y dành hết thời gian lo việc triều chính, không còn thời gian nhàn hạ để đánh đàn.

Lâu lắm rồi không đụng tới cây đàn, có chút lúng túng là chuyện dễ hiểu.

Dưới lầu, mọi người đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lên chỉ thấy một bóng người mờ nhạt, chỉ những người ở tầng hai là có thể nhìn rõ hơn một chút.

Đúng lúc ai nấy đều đang sốt ruột, vài âm đàn đột ngột vang lên, nhanh như ánh chớp lướt qua trong tích tắc.

Không có màn dạo đầu, cứ thế mà đàn luôn.

Một công tử đang tựa vào cửa sổ nhíu mày lẩm bẩm: "Vừa nãy... có âm thanh gì không?"

Mấy người còn lại cũng ngơ ngác y như vậy.

Dưới lầu bắt đầu xôn xao, nhưng những âm thanh ồn ào đó nhanh chóng bị tiếng đàn nhẹ nhàng mà đầy sức mạnh cuốn trôi, khiến ai nấy đều dần yên lặng trở lại.

Vu Phong đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau cọ xát trên sàn gỗ phát ra tiếng trầm đục, nhưng những người trong phòng vẫn chẳng phản ứng gì, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Tiếng đàn này, hắn ta đã từng nghe qua.

Hắn ta từng nghe ở kinh thành.

Chỉ trong chớp mắt, tiếng đàn từ nhẹ nhàng thoáng qua đã chuyển sang trầm nặng, sâu lắng. Như cơn mưa gió sắp kéo tới, ép người ta nghẹt thở khiến nhịp thở cũng phải chậm lại.

Thẩm Chiết Chi cúi đầu, mái tóc dài buông xuống.

Quý Cảnh Chi khẽ nâng vành mũ, ngẩng đầu lên.

Dù giữa hai người có rất nhiều vật cản, nhưng Quý Cảnh Chi vẫn có cảm giác, người kia đang đứng ở nơi cao ấy... đã để ý tới hắn.

Tiếng đàn tựa hồ như nước vỡ đập, chiến mã phi như bay, tiếng đao kiếm va nhau vang lên dồn dập.

Khi tiếng đàn chạm tới mức thấp nhất, một âm thanh cao vút đột nhiên vang lên như xé tan mọi thứ, mang theo khí thế của đội kỵ binh dũng mãnh lao xuống từ trên cao.

Tiếng đàn tràn ngập trong tai, cảnh vật trước mắt như hiện ra cảnh máu nhuộm non sông, ngựa phi cuồng loạn, tướng sĩ anh dũng chém giết.

Khí thế hùng tráng, máu nóng sôi trào, nhưng lại chan chứa bi thương và hào hùng.

"Ra chiến trường vì nước mà chết, cần chi phải đòi được bọc thây bằng da ngựa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!