Hiện tại muốn giải quyết chuyện này, cách tốt nhất là để chính Cẩm Nguyệt lên sân khấu, nhưng chưởng quầy nói nàng đã bỏ trốn, chẳng biết đi đâu, đành phải tìm người có trình độ tương đương để thay thế tạm thời.
Dù cách này vẫn sẽ có người không hài lòng, nhưng dù sao cũng còn hơn là không có gì.
Người đàn ông mặc áo gấm cũng nhìn theo ánh mắt Trần Trường Ca, hướng về phía Thẩm Chiết Chi.
Dáng mày như núi xa, da trắng như tuyết, tóc đen như gấm, khoác bộ y phục đỏ rực, khí chất phiêu dật.
Là một mỹ nhân nổi bật hiếm thấy.
Gã làm chưởng quầy Thiêm Hương Lâu bao nhiêu năm nay, cũng là lần đầu tiên thấy được một người đẹp như vậy.
Nếu trong Thiêm Hương lâu có người thế này, kiếm tiền sẽ dễ như trở bàn tay, khách khứa chắc chắn không thiếu.
Trần Trường Ca và gã kia cùng nhìn chằm chằm Thẩm Chiết Chi, trên mặt đều là nụ cười khó nói nên lời.
Thẩm Chiết Chi: "......"
Y lập tức lùi về sau một bước.
Nhưng Trần Trường Ca nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy vai Thẩm Chiết Chi, ghé vào tai y thuyết phục không ngừng, cố gắng đạt được đồng thuận: "Thẩm đại nhân, ngươi xem nè... Nếu ngươi không giúp ta thì chẳng còn ai có thể giúp cả."
"Nếu không ai giúp, Thiêm Hương lâu e là không gượng nổi. Mà nếu Thiêm Hương lâu gục thật, thì cả trăm người trên dưới ở đây phải đi tìm chỗ khác sống. Giờ lại đang mùa đông giá rét..."
Thẩm Chiết Chi thẳng thừng cắt lời: "Cút."
Thiêm Hương lâu căn bản vững như bàn thạch, chỉ một lần trục trặc thế này nhiều lắm tổn thất chút tiền, tuyệt đối không đến nỗi như lời Trần Trường Ca nói.
Dù chưởng quầy cũng thấy Thẩm Chiết Chi quá đẹp, nhưng lần này vẫn cẩn trọng nói: "Vị... công tử này tuy dung mạo rất xuất chúng, nhưng về đàn thì..."
"Y ——"
Trần Trường Ca vừa mới mở miệng đã bị ánh mắt Thẩm Chiết Chi liếc qua làm im bặt.
Dù mắt y bị che, Trần Trường Ca vẫn có cảm giác bị nhìn lạnh sống lưng.
Cuối cùng Trần Trường Ca lựa chọn im lặng, nhưng không từ bỏ, tiếp tục bám dính lấy Thẩm Chiết Chi đòi y thay đồ, chuyển sang chế độ bám riết.
Chưởng quầy nhìn ông chủ của mình mà đơ ra.
Gã trông thấy gương mặt Thẩm Chiết Chi dần từ bình tĩnh chuyển sang tức giận rồi bất lực, cuối cùng là không thể nhịn nổi nữa.
Ở chỗ chưởng quầy không nhìn thấy, lưỡi kiếm lạnh như băng chạm nhẹ lên lưng Trần Trường Ca.
Trần Trường Ca run lên, phản xạ nắm lấy tay cầm kiếm của Thẩm Chiết Chi, mặt làm ra vẻ tội nghiệp, hạ giọng năn nỉ: "Chỉ một khúc thôi, chỉ một khúc là được, Chiết Chi ngươi thương ta với..."
Thẩm Chiết Chi ngẩng nhìn trời, cảm thấy nếu để Trần Trường Ca tiếp tục dây dưa thế này, Quý Cảnh Chi có khi sẽ tưởng y xảy ra chuyện rồi đi tìm.
Mà cái nơi hẻm nhỏ chốn phong hoa thế này thì thật khó giải thích cho rõ.
"Chỉ một khúc." Thẩm Chiết Chi nhấn mạnh.
Đàn xong rồi chạy ngay, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.....
Quý Cảnh Chi ngồi trong quán trà, nhìn người đi đường ngoài kia càng lúc càng ít, mấy người bán hàng nhỏ cũng đang dọn đồ, ngáp dài chuẩn bị về nghỉ.
Giờ chắc cũng không còn sớm nữa.
Ngồi thêm một lát, Quý Cảnh Chi rốt cuộc không chịu được lo lắng trong lòng, đứng dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!