Trần Trường Ca khổ sở muốn chui xuống khỏi người Thẩm Chiết Chi, nhưng chiếc ngọc bội đeo bên hông lại bị mắc vào áo y, khiến càng cố gắng vùng vẫy thì càng sát lại gần hơn.
Hắn ta thấy sắc mặt Thẩm Chiết Chi lập tức tối sầm lại.
Xong rồi, lần này vượt quá giới hạn rồi.
Trong lòng bối rối, Trần Trường Ca vội vàng đưa tay gỡ ngọc bội ra nhưng lại vô tình kéo áo Thẩm Chiết Chi rối tung rối mù.
"Kẽo kẹt ——"
Gã sai vặt bưng trà đứng ngay cửa, chết đứng tại chỗ.
Nghe tiếng động, hai người bên trong đồng loạt quay đầu.
Trần Trường Ca và gã sai vặt chạm mắt nhau.
Thậm chí Trần Trường Ca còn kịp để ý đến cái nốt ruồi trên cổ gã.
Gã sai vặt ngập ngừng hỏi: "Vị khách quan này... có cần nước ấm không ạ?"
Thiêm Hương lâu tuy là chốn thanh nhã, thường tiếp đãi văn nhân tài tử tới vẽ tranh đàn ca, nhưng đôi khi cũng có người phải lòng nhau, mây mưa một trận cũng không thiếu.
Chuyện như thế này nhiều nên đám sai vặt trong lâu cũng chẳng lạ gì.
Trần Trường Ca nghẹn lời.
Che mặt lại nói: "Không... không cần, ngươi ra ngoài trước đi."
Trời đất chứng giám, đến thân thể Thẩm Chiết Chi hắn ta còn không dám chạm vào nữa là!
Gã sai vặt hơi giật mình rồi xoay người lại nói: "Vâng."
"Khoan đã." Trần Trường Ca vẫy tay, giữa hai lông mày nhăn lại, có vẻ hơi đau đầu: "Để trà lại đây."
"Vâng, được ạ."
Gã sai vặt cẩn thận đặt khay trà lên bàn, dù đã cố ý kiềm chế nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt lướt nhìn người đang nằm trên bàn.
Làn da trắng như ngọc, môi đỏ tươi, tóc dài đen nhánh buông xõa.
Dù mắt Thẩm Chiết Chi bị bóng tối che khuất, y vẫn mang cảm giác dịu dàng, như thể đang nhìn thẳng vào người đối diện.
Đúng là một mỹ nhân.
Cũng chẳng trách vị khách này lại sốt ruột đến vậy.
Gã sai vặt không dám nhìn lâu hơn nữa, vội đặt khay xuống rồi lui khỏi phòng, một mạch đi xuống đến phòng chứa đồ dưới lầu mới dám thở phào một hơi.
Nếu Trần Trường Ca nghe được những lời trong lòng của gã, chắc chắn sẽ cười lạnh không nể nang chút nào.
Dịu dàng mà gã sai vặt cảm nhận được ở Thẩm Chiết Chi hoàn toàn chỉ là ảo giác.
Ngoài Lý Thịnh Phong ra, Thẩm Chiết Chi chưa từng dịu dàng với bất kỳ ai.
Ví dụ như ngay bây giờ.
"Thẩm đại nhân, tha cho tiểu nhân lần này đi, tiểu nhân không dám nữa đâu."
Trần Trường Ca gắng gượng giữ khuôn mặt không sụp đổ, thái dương nổi cả gân xanh, còn vươn tay ra giữ chặt chuôi kiếm của Thẩm Chiết Chi, không cho y rút kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!