Chương 11: Phong hoa tuyệt đại

*Phong hoa tuyệt đại: Vô cùng xinh đẹp, phong lưu

Quý Cảnh Chi sợ Thẩm Chiết Chi trượt xuống, lập tức đưa tay đỡ lấy vai y. Nghe vậy, hắn chỉ cười mà không phản bác.

Thẩm Chiết Chi lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của Quý Cảnh Chi bên tai, cảm xúc dần dần ổn định.

"Cảm ơn."

Giọng y vẫn khàn khàn, có lẽ là vì không còn sức để nói to. Giờ phút này, âm điệu ấy nghe có chút mềm mại như nơi Giang Nam này.

Quý Cảnh Chi lập tức đỏ cả cổ, tai cũng nóng bừng.

Hắn sợ Thẩm Chiết Chi sẽ nghe thấy nhịp tim đập dồn dập của mình, nên ngay cả hô hấp cũng cố gắng kiềm chế.

May mắn thay, Thẩm Chiết Chi sau khi lấy lại bình tĩnh thì cũng đứng thẳng dậy. Quý Cảnh Chi buông tay, lúc này mới dám thở ra một hơi.

"Ngươi thử xem, ta đi rửa chén, không nhìn ngươi đâu."

Quý Cảnh Chi nói được làm được, vừa dứt lời thì quay người đi vào bếp, không hề ngoái đầu lại.

Thẩm Chiết Chi khẽ cười, đôi môi hồng hào cùng hàm răng trắng sáng khiến nụ cười ấy càng thêm phần rạng rỡ, như đóa mai đỏ vừa hé nở giữa trời đông, đẹp đến kinh diễm.

Quý Cảnh Chi tỏ vẻ như đang tập trung rửa chén, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà suy nghĩ xem Thẩm Chiết Chi khi mặc bộ y phục mới sẽ trông thế nào.

Từ lúc gặp Thẩm Chiết Chi đến nay, hắn vẫn luôn muốn thấy y thử những bộ quần áo có màu sắc khác nhau. Nhưng khổ nỗi trong rương của Thẩm Chiết Chi chỉ có mấy bộ áo vải thô màu đỏ sậm. Ngoài lần đầu tiên gặp nhau, y mặc một bộ áo trắng viền đỏ đã có chút sờn cũ thì không còn thêm kiểu dáng nào khác.

Mà bộ quần áo đó sau này cũng bị vứt bỏ rồi.

"Thay xong rồi."

Quý Cảnh Chi vốn đã căng tai chờ sẵn, vừa nghe Thẩm Chiết Chi lên tiếng thì lập tức quay đầu lại.

Thẩm Chiết Chi đứng thẳng, dáng người cao gầy như cây sáo ngọc. Mái tóc đen dài xõa xuống, đầu hơi cúi xuống buộc lại đai lưng. Quần áo hơi rộng một chút, để lộ ra xương quai xanh thanh mảnh cùng một phần da thịt trắng ngần nơi ngực.

Quả thực như tiên nhân bước ra từ cung điện trên trời.

Quý Cảnh Chi thu lại ánh mắt, cụp mi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi rồi nói: "Vẫn hơi rộng, ta sửa lại một chút."

Thẩm Chiết Chi gật đầu, chậm rãi tháo đai lưng ra.

Quý Cảnh Chi lập tức xoay người.

Thật ra cả hai đều là nam nhân, vốn dĩ không có gì cần kiêng dè.

Nhưng sau những ngày chung sống, Quý Cảnh Chi phát hiện Thẩm Chiết Chi là người khá kín đáo, không thích để lộ thân thể trước mặt người khác.

Lần trước tắm rửa trước mặt hắn cũng là tình huống bất đắc dĩ. Khi đó, Thẩm Chiết Chi vẫn mặc một lớp q**n l*t để che chắn phần nào. Mà hôm nay, y chủ động kéo tay áo của hắn, cũng đã xem như một hành động khác biệt so với trước đây rồi.

Quý Cảnh Chi tất nhiên sẽ tôn trọng y.

"Xong rồi."

Thẩm Chiết Chi một lần nữa mặc lại bộ quần áo vải thô, ngồi trên giường nhẹ giọng gọi hắn.

Quý Cảnh Chi sải bước dài đi đến bên cạnh, cầm lấy bộ y phục mới để xem nên sửa thế nào.

Thẩm Chiết Chi đưa túi kim chỉ cho hắn, tò mò hỏi: "Ngươi biết may vá à?"

Quý Cảnh Chi đáp: "Không biết." Giọng điệu lại có chút tự hào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!