Trong phòng ngủ yên tĩnh, tấm rèm cửa nặng nề che khuất toàn bộ ánh sáng.
Cho dù bây giờ đang là thời điểm giữa trưa của ngày hè nhưng bên trong lại vô cùng tối tăm lạnh lẽo, giống như nơi ở của một sinh vật nguy hiểm nào đó.
Không lâu sau, một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Một cánh tay thon dài trắng trẻo vươn từ trong chăn ra, cậu học sinh cầm lấy điện thoại, dùng một tay bấm nhận cuộc gọi.
"Anh! Anh có thể đến đây giúp em được không?" Giọng nói nôn nóng của Ngô Nguyễn truyền đến từ đầu bên kia.
Tạm dừng hai giây, âm thanh khàn khàn của Cố Giang Hành mới vang lên: Có chuyện gì?
"Bạn em nói rằng hôm nay Quý Xán sẽ chặn em ở cổng trường." Giọng nói của Ngô Nguyễn mềm mại trộn lẫn một chút oan ức: "Anh ấy nói em cố tình gần gũi với bạn trai mình, nhưng rõ ràng em chỉ tiếp xúc bình thường với Đàm Hoa Trạch thôi.
Kỳ nghỉ hè từng đánh bóng một lần, sau đó đi công viên nước với bạn cùng lớp.
Thế mà Quý Xán vẫn một mực cho rằng giữa bọn em có chuyện gì đó mờ ám, nói em muốn cướp bạn trai của anh ấy nên dẫn theo hai người nữa chặn em ở cổng trường...Alo alo?
Anh...? Anh có nghe không đó?"
Màn hình điện thoại trên giường nhấp nháy liên tục, còn chủ nhân của nó đã sớm bỏ đi đâu.
Khoảng một phút sau, cậu học sinh từ trong phòng tắm đi ra, vóc người rắn chắc tràn đầy sức mạnh cùng gương mặt tinh xảo, lạnh lùng sắc bén giống hệt như một thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ, thậm chí còn đang dính máu tươi cùng cánh hoa.
Nói xong chưa?
Giọng nói lạnh nhạt lại vang lên lần nữa.
"Nói...... nói xong rồi!" Ngô Nguyễn lắp bắp, không hiểu sao y luôn cảm thấy sợ người anh trai này.
Đối phương hình như cũng không thích hắn, nhưng không hiểu sao mỗi lần y gặp rắc rối, người nọ lại giúp y giải quyết toàn bộ vấn đề, thế nên y cũng dần tạo thành thói quen
- mỗi khi gặp chuyện khó khăn lại nhờ Cố Giang Hành giúp đỡ.
Một tiếng sau, Cố Giang Hành dựa theo miêu tả của Ngô Nguyễn đi tới cổng trường.
Ngô Nguyễn bị ba cậu học sinh vây xung quanh, người đứng ở giữa có vóc dáng cao gầy, dưới mái tóc ngắn màu đen kia lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Lưng cậu ấy thẳng thắp, dù đang đứng yên nhưng vẫn cảm giác được tràn ngập sức mạnh, giống như một cái cây đang lặng lẽ lớn lên.
Do khoảng cách quá xa nên Cố Giang Hành không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
Nhưng xung đột trong dự đoán không hề xảy ra, cậu học sinh kia cũng sớm bỏ Ngô Nguyễn lại rồi xoay người đi về phía lớp học.
Từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy được sườn mặt nho nhỏ của cậu học sinh kia, làn da trắng ngần như đang phát sáng dưới ánh mặt trời.
Thật muốn biết cậu ấy trông như thế nào....
Đứng lại.
Bộ não chưa kịp phản ứng, cơ thể hắn đã vô thức chắn trước mặt chàng trai kia.
Người nọ xoay người thờ ơ nhìn hắn, khi nhìn thấy đôi mắt kia Cố Giang Hành không khỏi giật mình.
Con ngươi cậu ấy đen nhánh, ánh mắt bình tĩnh vô cùng nhưng lại làm hắn muốn khám phá mọi chuyện xung quanh cậu ấy.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Cố Giang Hành bỗng lạc nhịp một cách mãnh liệt, giống như bị một bàn tay nắm chặt lấy, nhịn không được mà cảm thấy vừa chua xót vừa nghẹn ngào.
Cậu học sinh kia ngẩng đầu nhìn hắn: Có việc gì không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!