Editor: Lithromantic
Sau khi nhận được ảnh chụp, Cố Giang Hành xoay người định đi tìm Quý Xán, không ngờ mới đi được nửa đường lại bị người khác chặn lại.
Nam sinh trước mặt có một đầu tóc xoăn ngắn màu nâu, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, đang ngẩng đầu lên gọi tên hắn.
Cố Giang Hành dừng lại, nhìn lướt qua, hỏi: Có việc gì?
Giọng hắn rất nhạt, mang lại cảm giác lành lạnh và xa cách giống hệt với gió cuối thu.
"Kia... Có thể xin một chút thời gian của anh được không....?" Nam sinh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
"Anh còn nhớ không, năm lớp mười ở cửa sau quán net Tây Môn, anh đã giúp một học sinh bị bắt nạt ấy? Từ khi đó em đã để ý đến anh rồi."
Cố Giang Hành rũ mắt nhìn hắn, không nói gì.
Thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, nam sinh cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn dừng lại một chút, cố gắng gom đủ dũng khí rồi nói tiếp:
"Em... Từ lâu em đã thích anh rồi, lúc trước nghe mọi người nói anh với Quý Xán là một đôi nên em không dám bày tỏ, nhưng bây giờ các anh đã không còn ở bên nhau nữa, vậy anh có thể suy nghĩ lại việc trở thành bạn trai em có được không?"
Quý Xán vừa mới tiễn một nhóm bạn học muốn chụp ảnh chung với mình, tầm mắt lướt qua điện thoại rồi cuối cùng dừng lại trên người Cố Giang Hành đang đứng phía xa.
Nam sinh đứng trước mặt hắn chính là người lần trước cậu thấy đến tìm Cố Giang Hành ở sân bóng rổ.
Hai nam sinh đứng chung một chỗ dưới bầu trời trong xanh cuối thu, một người cao lớn đẹp trai, một người đáng yêu ngoan ngoãn, là kiểu cp mà các nữ sinh thích nhất.
Nhưng không hiểu sao Quý Xán lại cảm thấy hơi gai mắt.
Bởi khoảng cách quá xa, gió trên sân thượng lại lớn nên Quý Xán không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
Cậu bực bội quay đi chỗ khác, nhưng một lúc sau lại không tự chủ được mà quay sang nhìn.
Xán ca, đi thôi, đúng lúc này Chu Duệ Sâm đẩy đẩy cánh tay cậu, nghiêm túc nói:
"Thầy giáo bảo mình xuống núi."
Quý Xán thở ra một hơi, thẳng người lên: Biết rồi.
Dứt lời cậu liền đi thẳng về phía trước.
Nói đùa thôi mà, Chu Duệ Sâm xoa cái cổ, hắn cũng không nghĩ tới Quý Xán lại ăn ý như vậy, lập tức đuổi theo, nói:
"Thầy bảo nửa tiếng nữa tập hợp dưới núi, xong là có thể tiếp tục đi chơi!"
Quý Xán giống như không nghe thấy hắn nói gì, đeo cặp sách tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Gió trên sân thượng rất mạnh, một cơn gió mang theo mùi hương của gỗ Tùng thổi tới làm Quý Xán hơi nheo mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy Cố Giang Hành lắc đầu với nam sinh kia, rồi lại nghe hắn nhỏ giọng nói Xin lỗi.
Động tác của hắn thong thả, thái độ dứt khoát, mặc dù không biết bọn họ đang nói chuyện gì nhưng không hiểu sao Quý Xán lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy nam sinh kia ngẩng đầu lên, duỗi tay qua định kéo lấy tay Cố Giang Hành nhưng lại bị hắn né đi.
"Nói xong chưa? Thầy giáo gọi chúng ta xuống núi." Quý Xán nhanh chân đi đến, cuối cùng dừng cách bọn họ hơn 10 mét rồi nói với Cố Giang Hành.
Đi thôi. Cố Giang Hành đi lên, xoa nhẹ tóc cậu, lại bắt đầu lôi kéo cặp sách cậu hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!