Editor: Lithromantic
Sau khi dậy thì, thỉnh thoảng Quý Xán cũng sẽ gặp tình huống xấu hổ kiểu thế này, những lúc đó cậu đều nghĩ đó là hiện tượng sinh lý bình thường, nên chỉ cần nhịn một chút là qua.
Nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày, phản ứng thân thể lại làm cậu cảm thấy bối rối như thế.
Phát hiện bạn nhỏ bên dưới cứng lên, Quý Xán cuộn tròn cả người lại trốn trong chăn, vành tai cũng đỏ ửng.
Cậu ở trong chăn đợi một lúc lâu, thẳng đến khi nhiệt độ trên tai biến mất, đến khi bạn nhỏ mềm lại như bông, lúc này mới rón rén nhấc chăn lên chạy tới phòng tắm.
Tối hôm qua chơi quá điên cuồng, mọi người đều ngủ say như chết, Cố Giang Hành ngủ trên giường vẫn giữ tư thế ban đầu, không có một ai phát hiện ra cậu có gì không ổn cả.
Quý Xán cuối cùng cũng yên lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đóng cửa phòng tắm lại bắt đầu tẩy rửa.
Cùng lúc đó, Cố Giang Hành ở bên ngoài mở mắt ra, trong mắt hoàn toàn không có vẻ gì là vừa mới ngủ dậy cả.
Hắn nhìn thoáng qua phòng tắm, sau đó dịch sang chỗ Quý Xán ngủ tối qua, hít một hơi thật sâu.
Đợi đến khi Quý Xán mặc quần áo đi ra, mọi người trong phòng đều đã đi hết.
Chỉ còn lại một mình Cố Giang Hành đang ngồi ở đầu giường, nghe thấy tiếng mở cửa mới nghiêng đầu lại đây nhìn cậu.
"Dậy rồi à?"
Giọng nói thiếu niên mới ngủ dậy vừa trầm vừa khàn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi gợi cảm.
Quý Xán "Ừ" một tiếng, né tránh tầm mắt Cố Giang Hành, đến quầy bar mở một chai nước khoáng.
Nước lạnh cùng gió lạnh khiến cậu tỉnh táo lại một chút, cảm xúc ngượng ngùng lúc trước cũng dần biến mất.
Quý Xán hơi xấu hổ hỏi: "Bọn họ đều về hết rồi à?"
Cố Giang Hành gật đầu: "9 giờ muốn đi viện bảo tàng Kính Hồ."
Quý Xán không nói gì, tầm mắt bối rối nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện khăn trải giường của cậu đã được lật lên.
Bây giờ Cố Giang hành đang cong eo, gập lại chăn trên giường mình.
Quý Xán lập tức hốt hoảng, ném chai nước xuống nhanh chóng chạy qua.
"Tôi, để tôi làm cho!" Cậu đoạt lấy chăn trong tay Cố Giang Hành, thúc giục nói: "Anh mau đi rửa mặt đi, nếu không sẽ bị muộn đó!"
"Em làm à?" Cố Giang Hành rũ mắt nhìn cậu, giọng nói thờ ơ nhưng nghe kỹ lại cảm thấy có chút hàm ý vi diệu.
Quý Xán gật đầu: "Để tôi làm cho, anh đi rửa mặt đi!"
Cố Giang Hành nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mới nói được rồi xoay người đi vào toilet.
Lúc này Quý Xán mới nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn về phía phòng tắm, vẫn hơi khẩn trương, chắc là Cố Giang Hành không phát hiện được chuyện gì đâu nhỉ?
Cậu cầm chăn đưa lên mũi ngửi ngửi, ừ, không có mùi gì lạ.
Quả nhiên là không phát hiện ra.
Từ sau khi Cố Giang Hành vào phòng tắm, tiếng nước không ngừng vang lên.
Khoảng nửa giờ sau, Cố Giang Hành cầm khăn lau tóc ướt đi ra, trên người vẫn còn mang theo một chút hơi nước.
Hắn liếc mắt nhìn Quý Xán, thuận miệng hỏi: "Lúc tắm không cẩn thận làm ướt quần lót của em, nên anh giặt lại cho em rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!