Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
---------------
---------------
Cuối tuần mọi người đều cố chơi cho đã, buổi sáng thứ hai là giờ cao điểm để chép bài, bàn Quý Xán bị các bạn học xung quanh vây lấy giống hệt như một cái chợ đang ríu rít bán thức ăn.
Cố Giang Hành mặt không đổi sắc đi qua, đôi mắt đào hoa sắc bén đảo qua một đám đầu tóc đen như mực, lạnh lùng nói: Tránh ra.
Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai mỗi người.
Mọi người theo bản năng rụt bả vai lại, trầm mặc nhường đường ra.
Chỉ có nam sinh quay lưng lại với Cố Giang Hành không phục, cũng không quay đầu đã nói:
"Đi đi đi, không biết thứ tự trước sau à? Mọi người đều ở chỗ này chép bài, tự mình lăn đến phía sau đi....."
Đừng nói nữa.
Có người lôi kéo ống tay áo của hắn.
"Chen ngang còn không cho nói à?" Nam sinh xoay người, cười lạnh nói:
"Để tôi nhìn xem ai lại ngang ngược như thế, cứ tưởng mình là Cố Giang.... Cố, Cố thần!"
Vẻ mặt nam sinh biểu tình như gặp phải quỷ, lúc trước đang là vẻ ngựa hoang khó thuần, giờ nháy mắt biến thành một con dê ôn hòa vô hại.
Hắn khom lưng lùi sang một bên, chân chó nói:
"Cố thần, mời qua bên này, ngài đừng so đo với tiểu nhân, không phải do tiểu nhân không biết ngài đến rồi sao?"
Cố Giang Hành nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ đến trước bàn mình, gõ gõ mặt bàn, nói: Tránh ra.
Người đang ngồi ngẩng đầu lên.
Thanh âm Cố Giang Hành trầm thấp lãnh đạm, trên mặt nhìn không ra biểu tình tức giận nào cả, Đàm Hoa Trạch lại có cảm giác mình chuẩn bị chết tới nơi.
Hắn không khỏi co rúm lại một chút, mặt mày xám xịt cầm lấy quyển vở tránh ra.
Anh đến rồi? Quý Xán cũng hướng phía anh gật đầu chào.
Cố Giang Hành liếc mắt nhìn Đàm Hoa Trạch một cái, nhàn nhạt nói:
"Nếu tôi không tới, có phải chỗ ngồi của tôi liền để cho học sinh thầy Quý ngồi phải không?"
Quý Xán:
"Mọi người thỉnh thoảng có vấn đề gì mới ngồi ở đó."
"Thỉnh thoảng? Vừa rồi còn có một đám người vây xung quanh cậu đấy", Cố Giang Hành lấy sách từ trong cặp ra, ngữ khí chua lòm:
"Mấy ngày tôi không ở đây, thầy Quý có vẻ rất vui nhỉ?"
Quý Xán lắc đầu, thành thật nói: Không có.
Cố Giang Hành nâng nâng mi, trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc.
Quý Xán cho rằng hắn nghe không hiểu, giải thích nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!