Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
Cố Giang Hành sau khi nói xong, vừa rụt rè vừa chờ mong nâng cằm lên, như kiểu anh chủ động tỏ tình đã là một việc ban ơn vô cùng lớn lao.
Quý Xán đột nhiên nhớ đến một khoảng thời gian trước, Cố Giang Hành đều dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Cho nên lúc đấy không phải để ám chỉ muốn làm bài cùng mình, mà để ám chỉ mình tỏ tình với đối phương?
Quý Xán: "......"
Nhưng mẹ nó anh nhìn thấy tôi biểu hiện thích anh lúc nào thế?!
Quý Xán nhìn về phía Cố Giang Hành, đối phương cũng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí cực kỳ yên tĩnh.
Sau một khoảng yên tĩnh, Cố Giang Hành nhận thấy có chút khác thường.
Thái độ tràn đầy tự tin lúc đầu bây giờ lại hơi chần chờ, không chắc chắn lắm: "Em, sao em không nói gì....."
Quý Xán trầm mặc một lúc liền ngẩng đầu, cậu nhìn thẳng vào mắt Cố Giang Hành, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi không hề có một chút cảm giác yêu thích gì với anh cả, nếu khiến anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ muốn học tập với anh mà thôi."
Dường như không đoán trước được đáp án mình sẽ nhận được là như thế này.
Cố Giang Hành vẫn nghĩ Quý Xán đang thẹn thùng, anh cong lưng nhìn thẳng vào mắt Quý Xán, vừa ôn nhu lại vừa cường thế hỏi: "Nếu em không thích anh, vậy vì sao lại tặng anh thuốc mọc tóc giống em?"
Quý Xán: "Mua hai tặng một, cha tôi một chai, tôi một chai, còn một chai nên cho anh."
Cố Giang Hành: "......"
Cố Giang Hành nhíu mày, lại hỏi: "Nếu em không thích anh, thế sao lại dùng phương trình tình yêu kia để ám chỉ?"
Quý Xán nhắm lại mắt, trong lúc nhất thời có chút khó có thể mở miệng.
Đến khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy vẻ mong chờ trong mắt Cố Giang Hành.
Quý Xán cắn chặt răng, nói thẳng: "Cái kia vốn dĩ là Hà Kính Phong nhờ tôi viết hộ, cậu ta muốn viết một phương trình lãng mạn để làm quà tặng sinh nhật cho bạn gái, nhưng không hiểu sao nó lại rơi vào tay anh.
Lúc ở văn phòng tôi cũng đã giải thích qua rồi, tôi còn tưởng rằng anh nghe hiểu rồi chứ."
Đồng tử Cố Giang Hành gắt gao co lại, phảng phất như núi tuyết ầm ầm sụt lở.
Anh há miệng thở dốc, nhưng mà không thốt ra nổi từ nào.
Thân thể nóng lên, ngực khó chịu giống như bị ai bóp chặt.
Cố Giang Hành chậm rãi nhắm mắt lại, cực lực che giấu lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong nội tâm.
Sau một thời gian yên tĩnh vô cùng xấu hổ, anh ngẩng đầu lên, giọng nói có chút khàn: "Em thật sự không thích anh một chút nào sao?"
Quý Xán không dám nhìn vào mắt đối phương, chỉ nhìn chằm chằm vào góc chăn, chậm rãi nói: "Xin lỗi."
"Anh.. Tôi biết rồi."
Cố Giang Hành luống cuống tay chân đứng lên, lại không cẩn thận đụng phải ly nước trên bàn, làm quần bị ướt một mảng lớn.
Anh lại như không nhìn thấy gì hướng về phía cửa ra vào, rồi lại đá phải một cái ghế.
Trước nay Quý Xán chưa từng nhìn thấy Cố Giang Hành có bộ dáng chật vật như vậy, một người kiêu ngạo như thế, bây giờ lại mất đi vẻ tự tin sáng chói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!