Quý Xán vừa mới tiến vào phòng học đã bị các bạn học bao vây xung quanh, trải qua cả đêm lên men, mọi người đều biết thầy dạy văn hạn cho bọn cậu trong vòng một ngày phải học thuộc 《 Ly Tao 》, ai cũng sôi nổi duỗi dài cổ hỏi:
"Xán ca cậu học thuộc chưa?"
"Cố thần đâu? Cả hai các cậu có phải thuộc hết rồi không?"
"Nghe nói các cậu chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên được, thật hay giả vậy?"
Quý Xán: ......
Nhìn qua là không quên được đúng là sự thật, nhưng cậu căn bản còn chưa xem qua thì làm sao nói tới chuyện quên hay không quên.
Quý Xán chậm rãi lắc đầu, thành thành thật thật nói:
"Tối hôm qua ngủ sớm quá, còn chưa kịp xem."
Vì thế mọi người lại nhìn Cố Giang Hành.
Cố Giang Hành:
"Tôi với cậu ấy cùng nhau ngủ, nên tôi cũng chưa xem."
Vừa nghe bọn họ nói như vậy, mọi người xung quanh lập tức tuyệt vọng gào lên.
Diệp Hàm Tiếu hai mắt tỏa sáng, nhạy bén bắt được trọng điểm: Cùng nhau ngủ?
Sau đó bị Hà Kính Phong hung hăng xem thường.
Quý Xán có chút không hiểu:
"Tôi còn không khẩn trương, các cậu khẩn trương cái gì?"
"Không phải là không quen nhìn Lý Phi Dũng kia khoe khoang hay sao", có bạn học bất mãn:
"Cứ nghĩ mình là giáo viên thì ghê gớm lắm sao?"
Lý Phi Dũng không có khuyết điểm gì lớn, nhưng tính cách thật sự không vui vẻ gì, cơ bản không được mấy học sinh thích.
"Có câu không biết có nên nói hay không", đại biểu môn văn Diệp Hàm Tiếu rụt rè giơ tay lên:
"Lúc nãy tôi nhìn thấy, thầy ấy có vẻ rất cao hứng."
Có bạn học trợn trắng mắt:
"Ông ấy đã sớm không nhìn quen Cố thần cùng Xán ca làm toán trong tiết văn, bây giờ có thể phủ đầu cho bọn họ một cái, chẳng lẽ lại không cao hứng hay sao?"
Hà Kính Phong đề nghị:
"Đến lúc đó tôi sẽ dựng sách lên? Cậu đứng lên là có thể nhìn thấy được. Nhưng khoảng cách có lẽ phải xa một chút, Quý Xán cậu có bị cận thị không thế?"
Quý Xán mắt trái mắt phải thị lực đều 5.1, nghe vậy lắc đầu nói: Tôi không cận thị.
"Vậy cứ tạm thời như thế đi", đến sớm tự học một chút, Hà Kính Phong bảo các bạn tan ra, quay lại nói với Quý Xán:
"Các cậu học đi, ít nhiều có thể tự cầu phúc một chút."
Quý Xán ừ một tiếng, không từ chối cũng chưa nói là được.
Tiếng chuông vang lên, đã sớm qua thời gian tự học. Mọi người lục tục về chỗ ngồi, Quý Xán ngồi tại chỗ, đối diện với chú thích cấp《 Ly Tao 》 chữ mới ghép được nửa vần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!