Chương 30: Uống chung chai nước

Cố Giang Hành đột nhiên phát hiện phía sau có cái gì đó đang tới gần, anh phản xạ có điều kiện đi lên phía trước né một chút. Đến khi xoay người, anh nhìn thấy một nam sinh dáng người thon gầy đứng ở phía sau, tay phải vẫn còn đang treo ở giữa không trung, có vẻ như đang định sờ tóc của anh.

Cố Giang Hành lui về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách, ngưng mi nói: Cậu định làm gì?

Không nghĩ tới sẽ bị tránh né như ôn dịch, tay nam sinh cứng đờ giữa không trung, trong lúc nhất thời có chút không biết làm thế nào.

Nhưng hắn thích Cố Giang Hành từ rất lâu rồi, khoảng cách hiện tại gần như vậy chính là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ liền khó có nữa.

Hắn ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với Cố Giang Hành:

"Anh.... Anh không phải nói đầu của anh tùy tiện sờ được hay sao? Em.... Em liền muốn thử một chút...."

Cố Giang Hành rũ mí mắt xuống liếc nhìn người nọ một cái, anh có một đôi mắt đào hoa đa tình, khi vừa nói chuyện với Quý Xán, trong mắt tràn ngập ôn nhu lưu luyến, hiện tại lạnh lùng nhìn qua, môi mỏng mím lại, để lộ ra một cỗ lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương.

Nam sinh bị ánh mắt này cố định ở nơi đó, thẳng đến khi Cố Giang Hành rời đi thật lâu sau cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Đến khi hắn nhìn thấy Cố Giang Hành đang đùa giỡn với Quý Xán ở trên sân bóng, hắn mới hiểu rõ, hóa ra Cố Giang Hành nói đầu mình có thể tùy tiện sờ có nghĩa là chỉ cho mình Quý Xán tùy tiện sờ mà thôi.

Cách đó không xa, Quý Xán phối hợp với lớp phó thể dục rất thuận lợi.

Thạch Lỗi chống tay lên đầu gối  không ngừng thở dốc:

"Các cậu chạy nhanh như thế làm gì, không đánh lên đến đây đi?"

Quý Xán nhìn Cố Giang Hành đang nói chuyện cùng nam sinh xa lạ, thần sắc nhàn nhạt:

"Không có gì, đùa chút thôi."

Vậy là tốt rồi Thạch Lỗi nhẹ nhàng thở ra:

"Chúng ta tới chia đội đi."

Vốn dĩ bọn họ định đánh với lớp khác, nhưng Cố Giang Hành với Quý Xán đều ở chỗ này, nếu hai người ra trận, lại giống bắt nạt người khác.

Sau khi nội bộ quyết định, Quý Xán mang theo Chu Duệ Sâm, Lý Nặc cùng hai nam sinh khác hợp thành một tổ, Cố Giang Hành cùng lớp phó học tập, lớp phó thể dục cộng thêm hai nam sinh nữa một tổ, đấu lẫn nhau.

Khi trận bóng bắt đầu, Quý Xán còn có chút lười biếng, cảm thấy không nhấc nổi tinh thần. Thẳng đến khi Cố Giang Hành vào một quả, sau đó hướng cậu cười khiêu khích, còn nhéo nhẹ sau gáy cậu một phen.

Lúc này ngọn lửa ý chí chiến đấu của Quý Xán hoàn toàn bùng phát.

Khi Thạch Lỗi đang giữ bóng, Quý Xán trực tiếp nhảy qua đoạt bóng, quả bóng nhìn qua giống như lớn lên trong lòng bàn tay cậu, lướt nhanh qua ba người phòng thủ trước mặt.

Giày thể thao cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Quý Xán vừa vượt qua đường giữa sân bóng liền nhảy lên ném một quả ba điểm.

Bóng rổ vuông góc rơi xuống, không khí sân bóng hoàn toàn bùng nổ.

Diệp Hàm Tiếu cùng một nhóm nữ sinh đứng bên ngoài, lúc thì kêu Quý Xán cố lên, lúc lại kêu Cố Giang Hành cố lên, không khí ồn ào náo nhiệt.

Hà Kính Phong thẹn quá hóa giận: Thế còn anh đâu!

Diệp Hàm Tiếu cười lớn kêu: Chồng ơi cố lên!

Hà Kính Phong vừa nghe mặt liền đỏ, như được tiêm máu gà vọt vào thi đấu trong đội ngũ.

Nghỉ ngơi giữa giờ, đội Cố Giang Hành dẫn trước, đội Quý Xán bám sát phía sau.

Quý Xán chống tay xuống đầu gối, kéo vạt áo lên không ngừng quạt gió. Vừa mới đứng thẳng người, bên cạnh liền đưa qua một chai nước.

Là nữ sinh đứng chung với Diệp Hàm Tiếu phía trước, mặt đầy ý cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!