Ngô Nguyễn đời này trêu chọc vô số người, nhưng trước giờ đều chưa gặp phải đối tượng khó chơi như Quý Xán.
Hắn nghĩ lại mục đích chủ yếu hôm nay là đến tìm Cố Giang Hành, trêu chọc Quý xán chỉ là nhân tiện.
Tưởng tượng như vậy, nên cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nam sinh dáng người cao lớn đẹp trai, khí chất lạnh lùng ngồi bàn cuối cùng trong lớp kia chính là mục đích chuyến này của hắn.
Rõ ràng người kia chỉ ngồi yên lặng một chỗ, mà khí chất lại rõ ràng có thể đè bẹp hết mấy chục người xung quanh.
Ngô Nguyễn vẽ một nụ cười tiêu chuẩn trên môi, bước chân nhẹ nhàng đi tới bàn của Cố Giang Hành.
Thứ sáu tuần trước hắn đi chơi cùng Hà Tuy, khi nghe đến chuyện trên sổ ghi nhớ của Cố Giang Hành có viết mấy chữ
"Tìm được Quý Xán, người đó chính là ái nhân của cậu".
Không hiểu tại sao, trong lòng Ngô Nguyễn đột nhiên cảm nhận được một nguy cơ lớn xưa nay chưa từng có.
Trực giác khiến hắn cảm thấy phải nhanh chóng xử lý chuyện này, hắn suy nghĩ nguyên ngày cuối tuần, rốt cuộc tìm được một phương án hoàn mỹ để giải quyết chuyện này.
Cuối lớp học, Cố Giang Hành còn đang hành hạ cục tẩy của Quý Xán.
Chủ nhân của nó chọc tức anh, nên vì thế nó phải thay chủ nhân của mình gánh vác hậu quả.
Cố Giang Hành bóp bóp véo véo cục tẩy, đột nhiên nhớ lại một màn với Quý Xán lúc cuối tuần.
Anh theo bản năng vuốt ve lòng bàn tay, phảng phất như còn lưu lại xúc cảm ngày đó.
Khuôn mặt thiếu niên nhìn qua nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng làn da trên mặt lại mềm mịn trắng nõn đàn hồi cực kỳ.
Tính tình cứng rắn, nhưng mặt lại rất mềm.
Cố Giang Hành cười nhẹ một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Ngô Nguyễn tươi cười.
Anh nháy mắt liền thu lại nụ cười, giọng nói cũng lạnh xuống: Có chuyện gì?
Tâm Ngô Nguyễn cũng lạnh theo, hắn đã bao giờ bị người khác lạnh nhạt như vậy đâu? Nhưng gần đây lại năm lần bảy lượt nếm mùi thất bại.
Nhưng hắn nhớ tới mục đích của chuyến này, liền lấy hết can đảm, dùng ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn Cố Giang Hành, nhỏ giọng nói:
"Hình như anh cầm nhầm sổ ghi sớ của em?"
Cố Giang Hành mày nhăn lại: Sổ ghi nhớ của cậu?
"Vâng, em nghe anh Hà Tuy nói", tựa hồ có chút thẹn thùng, Ngô Nguyễn cúi đầu, vành tai cũng đỏ lên:
"Dì đưa cho anh và em đều là quyển sổ màu nâu đỏ da trâu giống nhau, lấy sai thì cũng không có việc gì, chỉ là...... chỉ là trên sổ của em em có viết một câu......."
Đồng tử của Cố Giang Hành co rụt lại, giọng nói cũng thấp thêm vài phần: Cậu viết cái gì?
Ngô Nguyễn xấu hổ cực kỳ, giọng nói bé như muỗi:
"Là viết liên quan đến Xán ca."
"Đấy là chữ viết của tôi, cậu dựa vào cái gì mà nói là cậu viết?"
Cố Giang Hành ngữ khí nhàn nhạt, lại mang theo khí thế áp bách khiến người khác không thể thở nổi.
Giống như thiếu nữ bị nói trúng tâm sự, mặt Ngô Nguyễn nháy mắt liền đỏ. Hắn cúi đầu, dường như phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!