Hắn khẽ nói, vẫn là dùng cái giọng khàn khàn, lãnh đạm không bận tâm ấy.
"Thế nên, ngươi cũng sẽ kế thừa chứng điên của hắn, sống sờ sờ rồi cắn đứt tai thị nữ sao?"
Bạch Lang Kỵ không nói thêm lời vô nghĩa nào.
"Cạch" một tiếng, súng đã lên đạn.
Nero quát chói tai: "Bạch Lang!!"
Ngón tay của Bạch Lang Kỵ đang bóp cò súng, khó khăn lắm mới dừng lại ngay trước khi chùm tia sáng bắn ra.
Kỵ sĩ đứng yên tại chỗ vài giây.
Hắn nắm chặt rồi lại nắm chặt tay trái, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, lặng lẽ thu súng, trở về đứng trước mặt Nero.
Thấy kỵ sĩ trưởng dừng tay, các Lang Kỵ khác phía sau Nero cũng lần lượt thu súng, một lần nữa đóng giáp lại.
Lúc này Nero mới thong thả thả lỏng lưng, dựa vào ghế một lần nữa.
"Hermann • Heydrich, xem ra hôm nay, ta không có cách nào có được bất cứ thứ gì từ ngươi."
Heydrich rũ mắt, khẽ cong môi: "Rất vui vì chúng ta có thể đạt được sự đồng thuận, Bệ hạ."
Nero chống cằm, đầu ngón tay đeo găng chậm rãi vuốt qua môi dưới, bỗng nhiên như vô tình nhớ ra điều gì:
"Ta nhớ rõ, em gái duy nhất của ngươi cũng đang thụ án ở đây phải không?"
Thân hình Heydrich không động đậy, duy chỉ có lông mi đen như quạ đột nhiên run lên.
Hắn không nói gì nữa, chỉ khó khăn mà nuốt một chút.
Nero: "Tên là Eva • Heydrich, đúng không?"
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa phòng khách liền truyền đến tiếng hét chói tai của một cô gái.
"Thả tôi xuống! Thả tôi xuống, tên đồ tể đáng chết, quân sai của bạo quân đáng bị trời tru diệt này!"
Eva • Heydrich, hôm nay cũng như mọi khi tránh né quân đồn trú pháo đài, trà trộn vào đám đông để ăn cơm.
Khi cô và anh trai bị lưu đày đến pháo đài xa xôi này, cô 7 tuổi, còn Heydrich mới chỉ 16 tuổi.
Gia tộc đã hoàn toàn bị hủy diệt, ngoài nhau ra, họ không còn bất kỳ người thân nào có cùng huyết thống.
Cô không rõ anh trai rốt cuộc đã làm gì vì cô. Công việc bảo dưỡng nhiên liệu có tỷ lệ tử vong cực cao, chỉ có cô là không phải làm;
Bữa ăn bổ sung dinh dưỡng hàng ngày, chỉ có cô có quy cách giống như quân đồn trú.
Cho đến ngày hôm đó, cô thấy anh trai mình, người từ nhỏ đã thông minh và kiêu ngạo, quỳ xuống hành lễ trước mặt một đám quan quân pháo đài, sau đó mang theo một thân đầy vết thương mới, kéo lê xiềng xích nặng nề, quỳ gối đầy tủi nhục tiến về đài chỉ huy —
Cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không có tư cách tự sát như cha mình.
Nhưng theo tuổi tác gia tăng, cơ thể phát triển, ngũ quan của cô bắt đầu trở nên xuất chúng như anh trai mình.
Số lần quần áo bị kéo trên người ngày càng nhiều. Khóa cửa phòng giam đơn bị cạy hỏng, khi tắm luôn có bóng người đứng lặng.
Và một sáng nọ, cô gần như tuyệt vọng phát hiện, mình vẫn còn ở trong phòng giam mà phân hóa thành Omega.
Cô đã trộm dao cạo râu trong phòng giam nam giới, sống sờ sờ tự cắt đi tuyến thể ở sau cổ mình xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!