Chap 72
Lần trước vì phải đối phó với âm mưu của Ken nên Becky và Freen không thể có buổi đi chơi trọn vẹn, lần này gia đình ba người cùng với Vivian đã quyết định đến Phuket chơi.
Đắm mình trong bãi biển xanh biếc trong veo đẹp mắt, cả ba rất phấn khích, đặc biệt là bé con.
"Mẹ ơi, nơi này tuyệt quá! Chúng ta có thể đến đây thường xuyên được không ạ?"
- Vivian vừa nghịch nước vừa hô lên, bé con đang được Becky ôm gọn trên người kéo lên vì đã ở dưới nước một lúc lâu.
Freen mỉm cười vuốt tóc con gái, vui vẻ đáp: "Đương nhiên rồi, chỉ cần Vivian thích là được."
"Con thích lắm! Có hai mẹ đi cùng con đến đâu chơi cũng thích hết."
Lời nói ngây ngô của Vivian làm cho hai người nghe bỗng khựng lại, Becky đặt luôn bé con xuống đất xoay người lại nhìn về phía bé hỏi lần nữa: "Con vừa nói gì thế? Có thể nói lại được không?"
"Mẹ Becky, từ giờ con sẽ gọi như thế. Nếu ba không yêu thương con và mẹ Vivian cũng không cần chú đó nữa, con có hai người mẹ cũng rất tuyệt vời rồi."
Becky nhìn khuôn mặt chân thành của Vivian khi gọi mình bằng mẹ, trong lòng dâng lên nỗi xúc động khó tả, đôi mắt long lanh như muốn khóc, cô không nghĩ đứa trẻ trước đó còn rất chống đối mình này đã có thể chấp nhận và xem mình như người mẹ, còn gì hạnh phúc hơn nữa.
"Đúng rồi đó, mẹ Becky sẽ yêu thương con nhiều gấp mấy lần ba con luôn."
Freen bên cạnh bước tới gần hơn bế luôn con gái vào lòng, Vivian nhà cô đúng là rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn: "Con gái ngoan của mẹ."
Lúc này bé con mới thỏ thẻ nói tiếp: "Cho nên sau này có chuyện gì hai người cứ trực tiếp nói với con, không cần phải to nhỏ sau lưng con đâu."
"Con nói gì cơ?"
- Becky nheo mắt khó hiểu.
"Hôm qua con có nghe được cuộc nói chuyện của hai người, mẹ Freen và mẹ Becky sợ rằng con sẽ đau lòng khi ba không còn xuất hiện bên cạnh con nữa, thực ra con không đau lòng chút nào. Hôm ba nói mẹ xảy ra chuyện, con đã vô tình nhìn thấy ba mỉm cười, ba rõ ràng chẳng đau lòng cho mẹ chút nào, cho nên con cũng sẽ không buồn đâu."
- bé con kể lại chuyện lần trước.
Freen và Becky đều ngạc nhiên với lời nói của Vivian, hóa ra con gái nhạy cảm và biết được nhiều thứ hơn họ nghĩ, cả hai nhìn nhau như thấu hiểu mọi chuyện, Becky đỡ lấy Vivian từ tay Freen bế, tay còn lại nắm lấy tay Freen đưa cả hai lên bờ ngồi nghỉ: "Chị bế con gái của em lâu quá rồi đó, để em bế Vivian cho!"
Freen phì cười nhìn bộ dạng trẻ con của cô vợ trẻ, chẳng khác gì con nít, nhưng cô cũng nhìn ra được Becky lo cô bế con gái lâu quá sẽ mỏi nên muốn thay mình san sẻ.
"Con gái muốn uống gì mẹ sẽ mua cho nè?"
"Mẹ Becky nay có tiền rồi sao ạ?"
- Vivian thẳng thắn hỏi, theo trí nhớ của bé trước nay Becky luôn xin tiền mẹ Freen để mua đồ ăn cho mình.
1
Nụ cười trên môi Becky chợt tắt đi, cô giả lả chống chế: "Nay mẹ Becky có tiền rồi, có con gái ngoan và xinh xắn như vậy mẹ phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi Vivian chứ."
"Mẹ nói đúng, con ủng hộ mẹ. Con muốn uống nước dừa."
Becky bật cười lớn nhìn sang Freen hỏi: "Chị uống gì em mua luôn?"
Freen nhún vai vờ dỗi: "Em lo cho con gái của em đi! Không cần lo cho chị."
"Được, vậy em sẽ mua nước dừa cho chị luôn nhé! Chúng ta đi thôi nào con gái!"
- Becky vô tư xem như chẳng có gì to tát, tự ý quyết thay Freen, nói xong liền bế bé con đi mua nước để lại một người ở đó đơ ra không biết nên vui hay nên giận.
"Được lắm! Becky!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!