Chương 6: (Vô Đề)

Tướng quân phủ đời đời làm tướng, trong nhà bất kể nam nữ già trẻ đều phải ra chiến trường, lập không ít công lao cho Đại Uyên, ngay cả Liễu Anh là tiểu thư cũng vừa từ biên cương trở về tháng trước.

Tay nàng ấy dính m.á. u vô số, nói chuyện cũng mang theo sát khí, Tào Nguyệt Oánh sợ hãi lùi một bước mới hoàn hồn.

"Ta mở Thất Khiếu Linh Lung các này là để giải phóng tư tưởng cho mọi người, dạy mọi người làm người bình đẳng." Tào Nguyệt Oánh nói,

"Những nữ tử các ngươi tư tưởng đã cứng nhắc, không thể cứu vãn được nữa."

"Vậy ngươi cũng là nữ tử, sao lại đứng ở đây?"

Ta lên tiếng chất vấn.

"Ta làm sao có thể giống các ngươi?" Tào Nguyệt Oánh cười khẩy một tiếng, xoay người định gọi người đuổi bọn ta ra ngoài.

Ta ngăn nàng ta lại, mắt trầm xuống:

"Ngươi luôn miệng nói người người bình đẳng, sao lại khinh thường nữ tử?"

"Ngươi đã có thể viết"Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ

"*, sao lại phân biệt đối xử bình dân với quan lại?"

(*Những người tự xưng là vua chúa và quyền quý, liệu họ có cao quý hơn chúng ta?)

Ta bước từng bước ép sát, thu vào mắt vẻ kinh hoàng trên mặt nàng ta, từng chữ từng chữ hỏi:

"Nguyệt Oánh, đôi khi ta thực sự nghi ngờ, những lời này, những bài thơ này có thật sự là do ngươi nghĩ ra không?"

"Không phải ta thì còn ai nữa, chẳng lẽ là ngươi sao?" Tào Nguyệt Oánh vươn thẳng cổ, như con vịt đã luộc chín, chỉ còn cứng miệng,

"Ta là đệ tử của Vọng Vân tiên nhân, nói ra những lời này có gì lạ!"

Ta nhìn nàng ta hồi lâu, đúng lúc nàng ta sắp nổi giận vì xấu hổ, ta cười lạnh một tiếng:

"Ngươi nói vậy thì vậy đi."

Dù sao, giả là giả, trừ phi nàng ta có thể đảm bảo giả vờ cả đời không để lộ sơ hở.

Cuối cùng, Tào Nguyệt Oánh lấy danh nghĩa Thái tử đuổi bọn ta ra ngoài.

Thú vị là trong số những người cùng ta chỉ trích nàng ta trước đó, những người ăn mặc bình thường đều không ngoại lệ bị đuổi ra ngoài, còn những nam tử ăn mặc sang trọng lại được nàng ta mỉm cười tiếp đón.

Thì ra đây là cái gọi là người người bình đẳng của nàng ta, một sự bình đẳng rẻ tiền và giả dối.

06

Ngày hôm sau, ta bị tiếng ồn ào trong phủ đánh thức, theo tiếng tìm đến, phát hiện Tào Nguyệt Oánh đang đứng bên ngoài từ đường cùng phụ thân.

Trong tay nàng ta ôm thứ gì đó không rõ, thấy ta thì nở nụ cười không thiện ý.

Ngược lại là phụ thân, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của ta lại né tránh trái phải.

"Tỷ tỷ sao lại đến đây, là đến chúc mừng ta sao?" Tào Nguyệt Oánh vẫy vẫy tay áo, để lộ vật trong lòng ra.

Là một bài vị mới khắc có tên Bạch Linh.

Liên tưởng đến đám hạ nhân vội vã và từ đường mở rộng, lòng ta chìm xuống.

"Phụ thân, ngài đang làm gì vậy?" Ta hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!