Hiện giờ là thời thái bình thịnh thế, bách tính ổn định, sự xuất hiện của thuốc s.ú.n. g chỉ khiến chiến tranh liên miên, m.á. u chảy thành sông.
Điều Mục Thiều muốn không phải thống nhất thiên hạ, mà là thiên hạ thái bình.
14
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tào Nguyệt Oánh phạm tội khi quân, bị giam vào đại lao.
Một ngày trước khi hành hình, Tào Nguyệt Oánh nói trong ngục muốn gặp ta lần cuối.
Ta đến, thấy nàng ta mặc bộ tù phục rách rưới, ngồi xổm trong đống cỏ, mặt mũi bẩn thỉu, người đầy vết máu.
Khi gặp ta, nàng ta không còn vẻ kiêu ngạo như trước, ngược lại còn cầu xin ta cứu nàng ta.
Bàn tay nắm vạt áo ta của nàng ta bị kẹp đến nát bét, lộ cả xương.
Tào Nguyệt Oánh nói nàng ta không phải người của thời đại này, nàng ta là người xuyên không từ mấy nghìn năm sau đến, nơi đó có nền văn minh và phát minh tiên tiến.
Trước đây nàng ta dựa vào thân phận nữ xuyên không, luôn cảm thấy mình cao hơn người một bậc, là nữ chính của thế giới này nên mới làm đủ chuyện nổi bật.
Nhưng bây giờ nàng ta đã nhận ra sai lầm của mình, sẽ không tái phạm nữa.
Nếu ta và Mục Thiều đồng ý, nàng ta sẵn sàng làm mưu sĩ cho chúng ta, nói ra tất cả những gì mình biết.
Để chứng minh lời nói của mình là thật, nàng ta lập tức đọc cho ta nghe một đoạn lý luận tư tưởng gọi là Chủ nghĩa Mác.
Cuối cùng nàng ta quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, thần thái ti tiện.
"Cầu xin ngươi, những gì ta nói đều là sự thật!"
Ta cụp mắt nhìn nàng ta, từ từ kéo vạt áo ra, lắc đầu từ chối:
"Xin lỗi, ta không thể giúp được ngươi."
Người có thể giúp nàng ta chỉ có chính nàng ta, nhưng nàng ta đã đánh mất cơ hội này.
Thấy mình không còn hy vọng, thần sắc trên mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, không biết từ đâu móc ra một con d.a. o định đ.â. m về phía ta, nàng ta hung dữ hét lớn:
"Tại ngươi hết, ngươi c.h.ế. t đi!"
Nhưng do động tác không đủ nhanh nhẹn, chưa chạm đến ta đã bị ngục tốt đánh gãy tay.
Bàn tay vốn còn có thể cầm nắm giờ hoàn toàn không thể dùng được nữa.
A!
Cơn đau dữ dội khiến nàng ta không kìm được tiếng kêu đau đớn.
Tào Nguyệt Oánh trợn tròn mắt nhìn ta, nghiến răng gầm nhẹ:
"Nếu không có Mục Thiều, ngươi cũng không thắng nổi ta. Ngươi tưởng mình là cái thá gì, chẳng qua cũng chỉ dựa vào nam nhân mà thôi, rồi sẽ có ngày ngươi rơi vào kết cục như ta."
Dường như đắm chìm trong ảo tưởng của mình, nàng ta khẽ cười, lẩm bẩm:
"Ngươi nhất định sẽ thảm hơn ta, nhất định!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!