Chương 15: (Vô Đề)

Rất nhanh, dàn pháo dưới kia đã được dựng xong bước đầu, Tào Nguyệt Oánh cầm một tờ giấy lần lượt cho các loại bột vào một gói giấy.

Sau đó nàng ta nhét gói giấy vào dàn pháo, đốt dây dẫn hỏa dài.

Theo tia lửa càng lúc càng gần, mọi người nín thở, mắt không dám chớp.

Nhưng khi dây dẫn hỏa cháy hết, dàn pháo đáng lẽ phải phát ra tiếng nổ lớn lại im lìm bất động.

Tào Nguyệt Oánh xem đi xem lại tờ giấy trong tay, xác nhận không có sai sót nhưng lại không dám tiến lên, bèn ra lệnh cho một người hầu lên.

Tên hầu đó sợ đến tái mặt, run rẩy hai chân leo lên đài cao, theo chỉ thị của Tào Nguyệt Oánh đốt sợi dây dự phòng khác.

Nhưng kết quả cũng như lần trước, không có động tĩnh gì.

Tào Nguyệt Oánh đứng ngây ra tại chỗ, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng chất vấn.

Đúng lúc nàng ta không biết phải làm sao, một lão thái giám ghé vào tai nói gì đó.

Sắc mặt nàng ta biến đổi, cắn chặt môi, không còn để ý tới nỗi sợ nữa, cầm đuốc lên phía trước móc gói thuốc ra.

Lão thái giám kia nói rằng Hoàng thượng đang ở trên Trích Tinh lâu xem, trước đây nàng ta đã c.h.é. m gió ác như vậy, hôm nay nếu không làm được việc này thì sẽ phạm tội khi quân, bị lăng trì xử tử.

Tào Nguyệt Oánh sợ đến mức run rẩy cầm đuốc châm trực tiếp.

Mọi người giật mình.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Người đứng gần muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.

Chỉ thấy ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy gói giấy, thiêu rụi lớp giấy bên ngoài, nhưng thứ bên trong không có chút động tĩnh nào.

Chỉ bốc lên chút khói xanh.

"Thứ gì vậy, còn không bằng củi nhà ta."

"Ta đã nói sớm là nàng ta lừa đảo mà các người không tin, giờ thì tin rồi chứ!"

Tiếng bàn tán bên dưới dần trở nên ồn ào.

Tào Nguyệt Oánh tái mặt, liên tiếp thử nhiều lần đều vô dụng.

Đến lúc này mọi người mới hiểu ra rằng cái gọi là thuốc súng, pháo đài, thiên hạ thần binh đều là lời bịa đặt của Tào Nguyệt Oánh.

Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm khó coi.

Tào Nguyệt Oánh nghĩ đến vỡ óc cũng không hiểu nổi vì sao thuốc s.ú.n. g mình điều chế lại không thành công, mồ hôi từng giọt lăn dài trên trán.

Nàng ta đứng cứng đờ trên đài, phía dưới là tiếng xì xào bàn tán của mọi người.

"Thôi được, giải tán hết đi!" Hoàng thượng trầm giọng ra lệnh rồi quay người rời đi.

Ta nắm tay Mục Thiều ngồi trên xe ngựa, nhớ lại khoảnh khắc vô tình chạm mắt với Tào Nguyệt Oánh lúc nãy, ánh mắt căm hận và sát ý của nàng ta, ta thở phào nói:

"May mà thuốc s.ú.n. g không thành công."

Nếu không thì Đại Uyên này, chắc chắn Hoàng thượng sẽ đưa người chế tạo ra thuốc s.ú.n. g là Tào Nguyệt Oánh vào cung, vị trí Thái tử sẽ thuộc về ai hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn của nàng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!