01
Kinh thành vừa có một cô nương mới đến, tự xưng là đệ tử quan môn của Vọng Vân tiên nhân, còn nói là con riêng mà phụ thân ta để lại từ nhiều năm trước.
Ngày nàng ta mang ngọc bội đến nhận thân, phụ thân ta đã khóc rất lâu. Sau khi đón người vào cửa, không những cướp đi viện tử và nha hoàn của ta chia cho nàng ta, còn thưởng cho không ít bảo vật quý giá vốn được ghi dưới tên ta.
Rất nhiều kẻ muốn xem trò cười của ta, họ bảo rằng hòn ngọc quý trên tay của Thừa tướng phủ ngày xưa đã thất sủng, sắp bị một thứ muội quê mùa đè lên đầu.
Ta cười không đáp, lặng lẽ xem nữ tử này còn muốn làm loạn gì nữa.
Ngày đầu tiên, nàng ta giả nam trang vào Nam Phong quán, ngay trước mặt mọi người ngâm bài
"Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh", một câu
"Ngẩng đầu cười lớn bước ra cửa, ta đây há phải kẻ tầm thường" đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Ngày thứ hai, nàng ta cầm phiến gỗ của các tiên sinh kể chuyện, hùng hồn bàn luận về việc lấy pháp làm giáo, lấy lại làm sư, đề xuất dùng phương pháp phân quyền để tăng cường quân quyền, áp dụng chế độ hành chính theo tỉnh để quản lý.
Ngày thứ ba, nàng ta dâng lên bản thiết kế pháo và công thức chế tạo thuốc súng, tuyên bố có thể dựa vào sức một mình mình để khiến quân đội Đại Uyên tăng sức mạnh lên gấp trăm, nghìn lần.
Sau một loạt thao tác, ngay cả Thánh thượng cũng không nhịn được khen ngợi, nói thẳng rằng nữ tử này thông minh hơn người, chẳng kém gì nam nhi.
Sau đó còn hạ chỉ phong cho nàng ta một chức quan chưa từng có
- Hỏa khí khố chưởng ty, chuyên giám sát việc nghiên chế thuốc súng.
Trong thời gian đó, Tào Nguyệt Oánh nổi tiếng vô song.
Thậm chí có người còn xưng tụng nàng ta là Thần Nữ trời ban, thỉnh cầu nàng ta về làm chủ Đông cung.
Thật trùng hợp làm sao.
Ta, Tào Uyển Hoa, đích nữ Thừa tướng phủ, Hoa Dương Quận chúa được Thánh thượng đích thân phong tặng, cũng là vị hôn thê từ nhỏ của Thái tử, nữ chủ nhân tương lai của Đông cung.
Bên ngoài đủ loại lời đồn đều nói vị trí của ta sắp đổi chủ.
Dù là đích nữ Thừa tướng phủ hay Thái tử phi tương lai.
Như để xác thực những lời đồn đại này, từ ngày thứ hai sau khi Tào Nguyệt Oánh trở về, những chiếc rương gỗ đàn có dán phong điệp của Đông cung liên tục được chuyển đến Thừa tướng phủ.
Các loại châu báu được liệt kê thành một chồng danh sách, khiến người xem hoa cả mắt.
Tào Nguyệt Oánh và những người ngoài đều nghĩ vậy, tự cho rằng những thứ này đều là do Thái tử tặng cho nàng ta, không ít lần khoe khoang trước mặt ta.
Hôm qua cầm Đông Hải Nguyệt Minh châu do phụ thân tặng, hôm nay cầm quạt tròn lưu ly do Thái tử ban thưởng.
"Đây là do Thái tử điện hạ mang về từ phía Nam sau khi trị thủy, cả thiên hạ chỉ có một chiếc, mấy ngày trước đặc biệt sai người mang đến."
Nàng ta nhìn chiếc quạt tròn trong tay, mắt đầy tình ý, đôi má ửng hồng nhạt, tư thái e thẹn của thiếu nữ.
Thấy ta không hứng thú, nàng ta cố ý hỏi:
"Tỷ tỷ, ngươi và Thái tử đính hôn bao nhiêu năm rồi, hắn có từng tặng ngươi món quà nào không?"
Bên ngoài đồn đại rằng tuy ta đã sớm đính hôn với Thái tử, nhưng Thái tử một lòng lo việc triều chính, không đặt nặng chuyện nhi nữ tư tình, đối với ta không mấy thân thiết.
Cũng vì vậy mà khi Tào Nguyệt Oánh thường xuyên nhận được lễ vật từ Đông cung khiến mọi người kinh ngạc, xôn xao đoán già đoán non tâm ý của Thái tử, tranh nhau nịnh bợ.
Đối mặt với câu hỏi cố ý của nàng ta, ta không đáp lời, ngược lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!