Linh cảm bất an khiến tôi không muốn dây dưa thêm, lập tức quay người rời đi.
Nhưng chưa kịp đi, hắn đã bật dậy, rút ra một con d.a. o găm, chĩa thẳng vào tôi.
"Diêu Hân, tất cả là do em ép anh!"
"Anh vốn định tử tế quay lại với em. Nhưng nếu em không chịu hợp tác, vậy đừng trách anh không khách sáo! Một khi gạo nấu thành cơm, em chính là người của anh!
"--- Tôi không ngờ tên súc sinh này lại có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy. Tôi lùi dần về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn."Anh làm vậy không sợ tôi báo cảnh sát sao? Đến lúc đó, anh ngồi tù rục xương đấy!"
Hắn cười lạnh:
"Tôi thất nghiệp, không tiền, chẳng có gì trong tay. Tôi còn gì để mất?"
"Tất cả là do em hại anh! Em nhất định phải bồi thường cho anh!"
"Lấy anh đi! Anh sẽ cho em hạnh phúc!
"Miệng thì nói sẽ cho tôi hạnh phúc, tay thì cầm d.a. o uy h.i.ế. p tôi. Hắn tưởng tôi không có não chắc? Trang Anh Tuấn vung dao, gầm lên:"Em có đồng ý hay không?
"Hắn điên rồi. Tiếp tục dây dưa với kẻ như hắn chỉ khiến tôi thiệt thòi. Tôi đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, đột ngột hét lớn:"Ba!
"Hắn theo phản xạ quay đầu lại, tôi lập tức ném túi xách trong tay thẳng vào hắn. Dao trên tay hắn rơi xuống. Nhân lúc hắn cúi xuống nhặt, tôi xoay người bỏ chạy. Nhưng hôm nay tôi lại mang giày cao gót. Chạy chưa được mấy bước, chân tôi trẹo một cái, cả người ngã xuống đất. Trang Anh Tuấn nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt hung dữ."Là em ép anh! Diêu Hân, quay lại với anh thì có gì không tốt? Sao em cứ phải dồn anh vào đường cùng?
"Hắn hoàn toàn mất lý trí. Con d.a. o trong tay hắn giơ lên, nhắm thẳng vào tôi đ.â. m xuống! Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt."Aaa...!!!
"Nhưng tiếng hét đau đớn lại không phải của tôi, mà là của hắn. Tôi mở bừng mắt, trước mặt tôi là khuôn mặt tuấn tú, tràn đầy lo lắng của Giang Dật Trần."Em không sao chứ?"
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng lắc đầu.
"Sao anh lại ở đây?
"Anh không trả lời, chỉ nhanh chóng đứng dậy, tóm lấy Trang Anh Tuấn đang định chạy trốn. Ba chiêu gọn gàng, anh đã quật hắn ngã xuống đất, giao cho cảnh sát. Xử lý xong mọi chuyện, Giang Dật Trần lập tức quay lại, lo lắng nhìn tôi."Có bị thương ở đâu không?"
Tôi xoa cổ chân: "Hình như bị trật chân..."
Anh không nói thêm lời nào, cúi xuống bế bổng tôi lên.
"Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện."
Tôi nhìn anh, cảm thấy mình đúng là không nhìn lầm người. Người này đúng chuẩn bạn trai lý tưởng!
---
Chuyện giữa tôi và Trang Anh Tuấn nhanh chóng lan truyền trong giới bạn bè.
Trương Nghiên nghe ngóng được tin tức mới liền vội vàng đến báo cho tôi.
Hóa ra, ngay hôm bị đuổi khỏi khách sạn, Viện Viện đã chia tay Trang Anh Tuấn.
Hắn không cam tâm, cứ tưởng gia đình Viện Viện có thế lực nên cố bám lấy cô ta.
Nhưng đến khi đi cầu xin cô ta quay lại, hắn lại phát hiện Viện Viện đã lén lút qua lại với chồng cũ.
Sau một trận cãi vã long trời lở đất, Trang Anh Tuấn mới biết bộ mặt thật của Viện Viện, hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lẽ vì đả kích quá lớn, hắn liên tục phạm sai lầm trong công việc, cuối cùng bị đuổi việc.
Đến bước đường cùng, hắn coi tôi như con đường cứu rỗi duy nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!