Chương 1: (Vô Đề)

1

Bạn trai tôi vừa được nhận vào làm công chức. Đúng lúc tôi đang trên đường đến để chúc mừng hắn thì nhận được cuộc gọi chia tay.

"Diêu Hân, chúng ta chia tay đi."

Tôi sững sờ, trước đó hắn còn nói sẽ tìm thời gian thích hợp để gặp gia đình hai bên, sao giờ lại đột nhiên nói lời này?

"Tại sao?"

Trước sự truy hỏi của tôi, hắn bực bội đáp:

"Người có ba bảy loại, mẹ tôi bảo vợ tương lai của tôi phải là người cao quý như tôi.

"Đại Thanh sụp đổ cả trăm năm rồi, còn mơ giấc mộng phong kiến sao? Huống hồ, nhà tôi dù sao cũng có tiền, vậy mà trong mắt hắn lại biến thành hạng thấp kém? Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dứt khoát cúp máy. Xem ra chia tay là chuyện đã định. Nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, tôi lặng lẽ thở dài."Bây giờ tặng nhà cho người ta mà cũng khó vậy à?

"Biết tin tôi bị chia tay, bạn thân lo tôi buồn nên kéo tôi đến quán bar uống rượu giải khuây. Tôi uống hơi nhiều, bạn tôi bèn tìm một cậu trai trẻ đưa tôi về. Xanh Xao Vừa đến trước cửa, đầu tôi choáng váng, vô tình đụng vào ai đó."Mắt để trên trán à?

"Giọng nói quen thuộc khiến tôi ngẩng đầu lên. Ồ, chẳng phải bạn trai cũ vừa mới đá tôi sao? Trang Anh Tuấn nhìn thấy tôi, lập tức kéo cô gái đứng bên cạnh ra sau, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm:"Diêu Hân, cô theo dõi tôi làm gì?

Chúng ta đã chia tay rồi, sao cô còn lằng nhằng bám theo tôi?"

Tôi bật cười:

"Anh nghĩ mình quan trọng đến thế sao?"

Có lẽ ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, ánh mắt hắn càng thêm khinh bỉ:

"Đêm hôm khuya khoắt uống đến mức này, đúng là không biết tự trọng. Mẹ tôi nói không sai, cô chính là loại thấp kém.

"Thấp kém? Thế cô gái bên cạnh hắn cũng uống chẳng ít, cô ta tính là gì? Đặc quyền của tầng lớp thượng lưu à? Thật nực cười! Cô gái được Trang Anh Tuấn bảo vệ sau lưng lúc này mới ló đầu ra, nở nụ cười đầy vẻ đắc ý, giọng ngọt ngào nũng nịu:"Anh Tuấn, đây là bạn gái cũ của anh sao?

Bảo sao anh vội chia tay, quả thật là quá kém cỏi."

Nữ thần lên tiếng, Trang Anh Tuấn lập tức phụ họa:

"Đúng vậy, cô ta sao có thể so với em được. Ba em cũng không phải người thường, từ khi sinh ra đã không cùng đẳng cấp với loại người như cô ta rồi."

Ra là vậy, bảo sao hắn nôn nóng chia tay với tôi – thì ra là đã câu được bạch phú mỹ.

Hai người bọn họ đúng là một cặp trời sinh, vừa gặp đã hợp, xứng đôi vừa lứa.

Nói tôi thấp kém? Coi tôi là thứ hàng kém chất lượng? Thật sự nghĩ tôi không biết tức giận sao?

Tôi tiến lên hai bước, giơ tay tát mạnh vào mặt hắn.

Dùng toàn lực.

Một bên má của Trang Anh Tuấn lập tức sưng đỏ.

Cô gái phía sau hắn thét chói tai đòi báo cảnh sát, còn hắn thì làm bộ muốn lao tới đánh tôi.

Tôi bình thản đứng yên.

Nếu hắn dám động tay, tôi đảm bảo cho hắn biết thế nào là năm năm đai đen Taekwondo.

Trang Anh Tuấn vừa xông lên trước, tôi còn chưa kịp ra tay thì một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đã giữ chặt cổ tay hắn.

Giọng nói trầm thấp vang lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!