Chương 8: (Vô Đề)

20

Ta phái người dùng quyền thế uy hiếp, đe dọa những kẻ rảnh rỗi kia, không cho phép họ ăn nói bừa bãi. Nhưng ở kinh thành này, ai mà không có người thân làm quan?

Đừng nói chỉ là một biên soạn thất phẩm của Hàn Lâm Viện, dù có là Tể Tướng cũng không thể ngăn cản được miệng của thiên hạ.

Những người nhàn rỗi đó đều đã lớn tuổi, khi bị chọc tức, chắc chắn sẽ sinh ra cảm giác phản kháng. 

Chẳng qua chỉ một hai ngày, ngay cả biểu huynh của ta cũng đã nghe được tin này, cố ý tìm đến cửa thay ta hả giận.

"Chu đại nhân quả là tham lam, cái gì cũng dám ăn. Một nha hoàn nhỏ bé cũng có thể nạp làm thiếp, chẳng lẽ xem Chiêu Chiêu nhà ta dễ bị bắt nạt đến thế?"

"Cho dù nàng ta có mang thai thật, làm sao ngươi biết đứa bé đó chắc chắn là của ngươi?"

Biểu huynh hiện tại vẫn còn trẻ, mặc áo bào tím, đội kim quan. Dung mạo anh tuấn, khí chất toát lên sự cao quý.

Nhớ lại đời trước, hắn bị Cố Cảnh Dương đuổi cùng g.i.ế. c tận như chó hoang, lòng ta không khỏi đau xót.

Từ nhỏ, biểu huynh luôn đối xử với ta rất tốt. Mẹ ta và dì vốn có mối quan hệ thân thiết  từ bé. Trong thế hệ này, chỉ còn hai người chúng ta là con ruột.

Dù chỉ là biểu huynh, nhưng huynh ấy đối với ta chẳng khác gì ruột thịt.

Huynh ấy bị Chu Lăng phản bội, khiến cả trăm người trong phủ bị xử tử, trong đó có cả con trai năm tuổi và con gái ba tuổi của huynh ấy.

Còn bản thân huynh ấy thì đầy thương tích, phải chạy trốn khắp nơi, sống lẩn trốn như chuột trong cống ngầm. Nhưng dù vậy, huynh ấy vẫn không nhẫn tâm g.i.ế. c ta.

Nhớ đến kết cục thảm hại của huynh ấy, mắt ta ánh lên sự căm hận, không kìm được mà siết chặt chiếc khăn gấm trong tay.

Lần này, ta nhất định phải bảo vệ biểu huynh, giúp huynh ấy leo lên đỉnh cao.

---

21

Chu Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận, tay cầm tách trà mà run rẩy.

"Ngũ hoàng tử, đây đều là tin giả, ngài đừng vội tin vào lời đồn."

Biểu huynh của ta cười nhạo một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ, liếc nhìn Chu Lăng:

"Vậy ngươi giải thích cho ta xem, sao tin đồn này lại xuất hiện?"

Chu Lăng cắn răng, tức giận đến mức giậm chân một cái thật mạnh:

"Thần, thần thật sự không có cách nào biện bạch."

Ta thở dài, vẻ buồn bã:

"Lời đồn bên ngoài ngày càng nhiều, hay là tổ chức hôn sự sớm đi. Nếu không nạp thiếp thật thì chẳng phải những lời đồn kia sẽ càng có lý sao?"

Biểu huynh ta giận dữ mắng Chu Lăng một hồi lâu, buộc hắn phải chuyển tên hai cửa hàng cho ta rồi mới quay người bỏ đi.

Chu gia vốn không khá giả, bổng lộc của chức biên soạn ở Hàn Lâm Viện chẳng đáng là bao. Cha mẹ Chu Lăng mất sớm, từ nhỏ hắn được thúc thúc nuôi dưỡng.

Sau khi chúng ta thành thân, thì chuyển sang sống ở phủ khác. Dù ngoài miệng hắn nói mấy lời thanh cao, nhưng thật ra luôn ôm chặt tiền bạc trong tay, mỗi tháng chỉ đưa ra đủ tiền để chi tiêu trong phủ.

Nếu ta muốn ăn ngon hơn thì phải dùng tiền hồi môn của mình. 

Theo nguyên tác, Tần Chiêu Chiêu cũng phải bù đắp cho hắn rất nhiều. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!