Chương 4: (Vô Đề)

7

Nghĩ tới đây, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Nếu Xuân Yến đã cầu xin thay cho Khương Tuyết Lan, vậy thì không cần trừng phạt nàng ta nữa."

"Người đâu, thả Khương Tuyết Lan ra, ném Xuân Yến xuống hồ."

Khương Tuyết Lan và Xuân Yến đều vô cùng sửng sốt. Nhưng chỉ một lát sau, Khương Tuyết Lan đã khôi phục lại vẻ mặt dửng dưng thường thấy.

Nàng ta không nói gì để biện hộ cho Xuân Yến, chỉ cúi đầu đứng im bên cạnh.

Xuân Yến cắn chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng ta, nét mặt tối sầm lại, phức tạp vô cùng.

Dừng tay.

"Ngươi thật là nữ nhân độc ác."

Chu Lăng vốn xuất thân từ danh môn thế gia, luôn coi trọng lễ nghi, nhưng lần nào hắn thất thố cũng là vì bênh vực Khương Tuyết Lan.

Lần này cũng không ngoại lệ, hắn thở hổn hển chạy vội tới, đến mức trâm ngọc trên đầu cũng lệch.

Hắn dang tay ra, chắn trước mặt Khương Tuyết Lan, đôi mắt giận dữ như muốn phun ra lửa:

"Nàng ấy làm vậy chỉ vì cứu người, như vậy thì sai sao?"

"Ngươi đã phạt nàng ấy quỳ trong tuyết hai ngày liền, đến người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Ngươi muốn nàng ấy c.h.ế. t sao?"

Buồn cười.

Lúc đó ta đã hôn mê, còn Khương Tuyết Lan tự mình quyết định quỳ trước cửa. 

Nhưng hết người này đến người kia lại đổ lỗi cho ta.

Ta lạnh lùng nhìn Chu Lăng, trong lòng không khỏi tức giận thay cho nữ phụ trong tiểu thuyết. Nàng ấy vì người đàn ông này, vì gia tộc này mà đấu tranh cả đời, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm bị ngũ mã phanh thây.

Khi nữ phụ chết, người chồng mà nàng luôn đặt niềm tin vào không hề rơi một giọt nước mắt.

Ồ, đúng rồi, khi Khương Tuyết Lan khó sinh, hắn gấp đến mức khóc một trận lớn.

---

8

Chu Lăng thở hổn hển, n.g.ự. c phập phồng. Cơ thể hắn vốn yếu, chạy vội vàng như vậy khiến hắn không khỏi mệt mỏi, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên. Tóc tai rối bời, môi mỏng trắng bệch, càng tôn lên vẻ đẹp cuốn hút lạ kỳ của hắn. Hắn quả thật rất tuấn tú, không trách sao nữ phụ lại yêu hắn đến vậy.

Ta cau mày, nhìn hắn:

"Ta dạy dỗ Xuân Yến, chàng cũng muốn quản sao?"

Khi nghe rằng người sẽ bị ném xuống hồ là Xuân Yến, Chu Lăng lập tức rụt tay lại, đứng thẳng dậy. Trong chớp mắt, hắn đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, không màng thế sự.

"Cẩn thận xảy ra án mạng."

Sau khi nói xong một câu, Chu Lăng quay sang Khương Tuyết Lan, lo lắng:

"Trời đông giá rét, đừng đứng ở đây nữa, cẩn thận đầu gối của nàng."

"Ta đã dẫn đại phu đến nàng mau quay về phòng nghỉ ngơi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!