2
Ta thay hắn xử lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ. Hắn lại cho rằng ta chỉ làm những chuyện vặt vãnh, tục không chịu nổi.
Ta giúp hắn bày mưu tính kế, lấy lòng cấp trên.
Hắn lại thấy ta nịnh nọt, khó ưa.
Vậy mà hắn vẫn vừa đau khổ vừa thăng quan tiến chức, lại còn tiêu tiền như nước.
Hắn mắc bệnh tiểu đường, ta cẩn trọng kiểm soát khẩu phần ăn, cấm hắn động vào bất kỳ món điểm tâm ngọt nào.
Còn nữ chính sẽ lén lút đưa cho hắn một viên kẹo trái cây. Những viên kẹo ấy và nụ cười của nàng ta đã trở thành sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc đời đau khổ của hắn.
Vì thứ ngọt ngào đó, hắn cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nữ chính, giúp nàng ta nâng đỡ nam chính.
Biểu huynh ta là Ngũ hoàng tử đương triều. Sau khi thất bại trong cuộc đoạt vị, hắn tưởng ta phản bội, trước khi c.h.ế. t còn sai người chặt đứt một chân ta.
"Phu nhân để ta đỡ nàng. Nếu Tuyết Lan còn quỳ thêm nữa, đầu gối sẽ bị phế mất."
Chu Lăng nửa kéo nửa ôm ta dậy, thậm chí không buồn khoác thêm áo cho ta, cứ thế lôi ta ra ngoài.
Trong phòng có đốt địa long, ta chỉ mặc một lớp lụa mỏng. Nhưng bên ngoài, tuyết rơi dày đặc.
Hắn không sợ ta lạnh chết.
Ta bị hắn kéo đi, chân mềm nhũn, lòng bàn chân như giẫm lên cục bông.
Tấm rèm dày vừa kéo lên, một cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt khiến toàn thân ta run rẩy.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Khương Tuyết Lan vẫn quỳ thẳng lưng trước cửa phòng ta.
---
3
Bầu trời xám xịt, những bông tuyết rơi lặng lẽ phủ trắng mái ngói đen, vẽ nên một khung cảnh tĩnh mịch.
Giữa nền tuyết ấy, một thiếu nữ khoác áo lông cáo đứng lặng, dáng người mảnh mai, dung nhan tựa tranh vẽ.
Nàng giống như đóa lan kiêu hãnh nở rộ giữa thung lũng âm u, độc lập mà rực rỡ, khiến vạn vật xung quanh chỉ trở thành phông nền tô điểm cho vẻ đẹp ấy.
Khung cảnh trước mắt, tựa như một bức họa hoàn mỹ.
Chỉ là… chiếc áo lông kia sao lại quen thuộc đến thế?
Ổ, đây không phải là món quà biểu huynh cố ý sai người mang từ Bắc Cương về nhân dịp sinh nhật của ta hay sao.
Lông cáo trắng vô cùng quý hiếm, mỗi tấm da đều đáng giá ngàn vàng.
Khi thấy ta, cơ thể Khương Tuyết Lan bất giác lắc lư, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía ta:
"Phu nhân, người cuối cùng cũng chịu ra gặp nô tỳ..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tái nhợt, thân hình loạng choạng như sắp ngã, khiến Chu Lăng không khỏi đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!