Con người Nghê Tinh Kiều là vậy đó, tính trẻ con, không thù dai.
Hệt như hồi nhỏ cậu bị Diêu Tự trêu, tức đến độ rượt theo đánh người ta, tuyên bố sẽ không bao giờ làm hòa nữa.
Nhưng hôm sau vẫn xách một bọc đồ ăn vặt tới rủ Diêu Tự ăn cùng.
– Vợ yêu ơi, mình phát hiện cậu đáng yêu thật đấy.
– Diêu Tự tay xoay bút, miệng cười tí toét nhìn Nghê Tinh Kiều cắm mặt ăn sữa hai lớp.
Nghê Tinh Kiều lại hờn:
– Cậu gọi ai là vợ? Ai là vợ của cậu hả!
– Vậy cậu gọi mình là vợ cũng được, mình không kén chọn đâu.
– Hâm! – Nghê Tinh Kiều lườm anh một cái rồi nghía xuống, thốt lên kinh ngạc – Cậu làm tới đó rồi hả?
Trong lúc tán dóc, Diêu Tự người ta đã làm được một phần ba bài tập toán rồi, mà Nghê Tinh Kiều vẫn còn đang nhóp nhép sữa hai lớp.
– Cậu ăn mau lên đi, ăn xong còn làm bài tập nữa chứ.
– Mình không làm.
– Nghê Tinh Kiều tuyên bố – Mình đến tuổi nổi loạn rồi, mình muốn chép bài của cậu.
Diêu Tự dở cười dở mếu:
– Cậu nổi loạn vụ gì?
– Nổi loạn với Diệt Tuyệt.
– Nghê Tinh Kiều bảo – Ổng tịch thu truyện của mình, còn bắt mình làm bài tập muốn gãy tay.
Giờ cứ nghĩ tới toán là mình lại buồn nôn.
Cũng phải, hôm nay Nghê Tinh Kiều đã bơi trong biển toán học mém nữa chết đuối, tối về vẫn phải làm tiếp bài tập toán, cậu bùng nổ mất rồi.
– Hôm nay mình muốn làm một kẻ hư hỏng tự sa vào hố suy đồi.
– Nghê Tinh Kiều nói – Cậu làm bài đàng hoàng đi rồi mau chóng giao nộp cho tổ chức.
– Cậu là tổ chức của mình hả?
– Mình là lãnh đạo của cậu.
– Nghê Tinh Kiều ra vẻ.
Diêu Tự cười dỗ dành:
– Được.
Cậu là lãnh đạo của mình.
Nhưng chỉ hôm nay thôi đấy.
Hôm nay cho cậu xả hơi, ngủ một giấc dậy ngày mai không được làm như thế nữa.
– Đã rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!