Chương 6: (Vô Đề)

Mới ngày thứ ba của năm học mới mà Nghê Tinh Kiều đã muốn xin thôi học rồi.

Sáu giờ mười phút sáng, Diêu Tự đợi mãi dưới lầu nhà Nghê Tinh Kiều mà không thấy bóng dáng cậu đâu, thế là anh gác xe sang một bên để lên nhà bắt người.

Lúc anh gõ cửa thì Nghê Tinh Kiều đang nhắm tịt mắt đánh răng.

– Tối qua đi ngủ sớm lắm mà sáng nay vẫn không dậy nổi.

– Người nói là mẹ Nghê Tinh Kiều – Con khẩn trương lên, Diêu Tự người ta đang đợi kìa!

Nghê Tinh Kiều híp mắt thành đường chỉ ngó Diêu Tự, toét một nụ cười không có tí sức sống nào.

– Thôi, đừng có cười nữa.

– Diêu Tự đứng dựa vào cửa phòng vệ sinh hối cậu – Cậu còn lề mề là hôm nay chúng ta bị phạt chắc luôn đấy.

Tào Quân đã tuyên bố, ai đến muộn giờ truy bài sẽ không được vào lớp, phải ra hành lang học bài.

Học bài thì không thành vấn đề, Nghê Tinh Kiều có trí nhớ tốt từ nhỏ, suýt nữa đã học được võ công nhìn một lần là nhớ.

Nhưng vấn đề ở đây là, chuyện này rất xí hổ!

Nghê Tinh Kiều lắc lắc đầu, hộc tốc đánh răng cho xong, táp nước lạnh lên rửa mặt rồi chuẩn bị phóng ra ngoài.

– Quý cô Hoàng ơi, bọn con đi đây! – Nghê Tinh Kiều không muốn bị phạt đứng, cậu định sẽ đánh bù một giấc trong giờ truy bài.

– Đừng có hớt ha hớt hải thế, đi đường cẩn thận đấy! – Quý cô Hoàng đứng ở cửa dặn dò thế, nhưng hiển nhiên là con trai cô không nghe thấy.

Nghê Tinh Kiều theo Diêu Tự rời khỏi nhà, miệng ca cẩm:

– Thôi toi rồi, mầm non tổ quốc mình đây bị hối sắp dập nát bét rồi.

– Tối qua mấy giờ cậu ngủ?

Nghê Tinh Kiều quay sang nháy mắt với anh, nhìn là biết chẳng có gì tốt lành.

Tối qua sau khi Diêu Tự đưa cậu về nhà, cậu làm thêm mấy bài tập nữa rồi đánh răng rửa mặt chui vào trong chăn, bảo với mẹ rằng sáng dậy sớm nên tối ngủ sớm.

Bố mẹ mặc cậu, thầm nhủ ngủ sớm cũng tốt, ngủ sớm cho cao hơn, vì dù gì bây giờ con mình cũng thấp hơn Diêu Tự nhà người ta nửa cái đầu rồi.

Nhưng thật ra thì Nghê Tinh Kiều trốn trong chăn để đọc tiểu thuyết, đọc tới tận nửa đêm, suýt nữa tắm ướt gối kiều mạch (*) của mình.

Vì khi đêm xuống, cậu trở thành một cậu chàng đa sầu đa cảm.

(*) gối được nhồi bằng hạt kiều mạch và các loại hạt thảo mộc khác, giúp định hình gối theo khuôn đầu và cổ, giúp đỡ đau cổ.

Nghê Tinh Kiều định giấu Diêu Tự chuyện này, cậu sợ Diêu Tự sẽ cười mình thối mũi.

– Đừng nói nửa đêm cậu mơ thấy mình đấy nhé? – Diêu Tự cố ý ghẹo người ta – Nói đi, có phải trong mơ cậu đã làm chuyện gì đáng xấu hổ với mình không đấy.

– Còn khuya! – Nghê Tinh Kiều tỏ ra khinh thường, giục Diêu Tự đạp mau chân chứ không đến muộn sẽ bị phạt.

Sáu giờ bốn mươi sáng, những phòng học khác vẫn còn lác đác hiu quạnh.

Riêng ở trước cửa lớp 11/13, Tào Quân đã trấn thủ ở đó chuẩn bị tóm người.

Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều đến vừa kịp giây cuối cùng, Lộ Lý muộn hơn họ một bước chân bất đắc dĩ bị giữ lại.

Sau khi Nghê Tinh Kiều ngồi xuống thì bắt đầu cười cợt người ta gặp họa, viết chình ình hai chữ mất nết lên mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!