Chương 40: (Vô Đề)

Edit: Thanh Thanh

Beta: Lam Phượng Hoàng

Trong đêm khuya vắng người, khuê phòng yên tĩnh, mặc dù nhu tình trăm loại, kiều diễm vô ngần, những vẫn không hợp với lễ giáo, trong lòng Quốc sư đại nhân quyến luyến không thôi, từ từ buông lỏng tay xuống.

"Ta phải đi rồi.

"hắn khẽ nói với nàng, dưới chân lại không động đậy. Kỷ Tiểu Ly ngước mặt, ngơ ngác gật đầu một cái, hoàn toàn không có dấu hiệu gì. Quả dưa nhỏ ngơ ngốc —— trong lòng Trần Ngộ Bạch thầm mắng. Thở dài, hắn nghiêm túc nói với nàng:"Chờ ta làm xong một chuyện, sẽ tới cưới nàng." Suy nghĩ một chút, lại sửa lời: "Cho dù chuyện này có thành hay không, ta cũng sẽ tới."

Giả sự chuyện đó không thành, nếu nàng vĩnh viễn u mê, hắn vẫn bảo vệ để nàng suốt đời vô lo; nếu khôi phục tóc tím mắt tím...... Cũng không có gì không tốt, chỉ là hắn càng thêm tốn công sức để che chở nàng mà thôi.

Cho dù thân thế của nàng không gây ra chuyện phiền nhiễu gì, thì những thứ phiền toái ly kỳ cổ quái nàng gây ra cũng đủ khiến hắn phải dọn dẹp hằng ngày.

Về phần hài tử...... Quốc sư đại nhân thật không quá muốn chăm sóc một đứa con nít đến khi trưởng thành.

Cho dù giống hắn hay giống nàng cũng quá làm người khác đau đầu, cứ nghĩ đến: có người giống như hắn, mỗi ngày phải dạy hắn viết chữ, võ công, gương mặt của tiểu tử kia từ sớm đến tối chỉ có "A" hoặc là "đã hiểu

"...... Giống nàng thì càng nguy —— Trần Ngộ Bạch vừa nghĩ tới cảnh tượng một lớn một nhỏ huơ tay múa chân ném Phích Lịch đạn chơi ở trong sân, không khỏi chau mày. Dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly biết"Cưới vợ" là ý gì, nàng nhất thời luống cuống, lập tức cố sức  hồi tưởng đoạn đối thoại mới vừa nói với hắn —— nàng thật không có ý gả hắn nha! Chẳng qua lúc hắn nói mình chưa từng gặp mặt cha mẹ, lòng nàng bị thích thích, mới lên tiếng khích lệ mà thôi!

Lập gia đình đã rất đáng sợ, nếu người phải gả là sư phụ...... Quá đáng sợ rồi!

Nhưng nàng vừa định há mồm phản bác, liền thấy chân mày của sư phụ nhà nàng nhíu chặt, ánh mắt trầm trầm —— không phải là hắn đang nghĩ...... Dùng loại độc dược nào có thể khiến nàng chết đau đớn nhất chứ?!

Lời chưa ra khỏi miệng, chân Kỷ Tiểu Ly đã mềm đi.

Suy nghĩ lại thì...... thật ra gả cho sư phụ cũng không tệ? Chỉ cần nàng nghe lời, không bị hắn độc chết, sống ở phủ quốc sư thật ra còn tự do vui vẻ hơn trong nhà.

Ở bên người sư phụ, cho dù nàng gây họa, đàng hoàng nhận sai là được, sẽ không ai chỉ về phía nàng mà mắng "Tiểu hoang dã". Lúc có sư phụ, trừ sư phụ không ai khác mắng nàng, điểm này khiến nàng rất thích.

Chẳng qua, thích ăn ngon và chơi luyện đan thật vui, nàng có thể lớn tiếng nói ra, loại thích này cảm thấy rất rõ ràng trong lòng, lại không thể nào nói ra được.

Kỳ quái, đây là cái tật xấu gì?

Tại sao hễ có liên quan đến sư phụ thì tất cả mọi cảm giác đều là lạ?

Gió đêm từ cửa sổ phía nam dịu dàng phất vào trong phòng, màn che nhẹ mềm chậm rãi lay động, trong căn phòng bình an như mộng, tâm sự của hai người đang cầm tay nhau lại trái ngược nhau.

**

Phủ đệ của Đại hoàng tử điện hạ nằm ở mặt phía đông Hoàng Thành nơi tấc đất tấc vàng trong kinh thành, chiếm trọn cả dãy phố, bên trong đình đài lầu các tinh xảo, núi giả nước chảy thoải mái, các viện đều tráng lệ, những thứ bảo vật quý giá bên trong chưa chắc đã thua kém hoàng cung.

Phủ đệ này là vật hoàng thượng ban thưởng sau khi Đại hoàng tử chinh chiến Bắc quốc toàn thắng trở về vào bảy năm trước.

Khi đó Đại hoàng tử oai phong tỏ rõ, là thiếu niên kiêu hùng, là chàng trai nhiệt huyết hiếm có, cho dù hôm nay tiểu tướng quân Kỷ Nam

- lệnh chủ Bạch Hổ được khen là thần tướng của Đại Dạ, năm đó ở Ngọc hà chính mắt nhìn thấy một màn Đại hoàng tử điện hạ một tay thuần phục ngựa chứng, loại tình cảm khiếp sợ sùng bái đến nay vẫn còn hiện rõ, vẫn nhớ mãi không quên.

Lúc Nhị hoàng tử Mộ Dung nham còn là một thiếu niên áo trắng nhỏ yếu, Trần Ngộ Bạch còn chưa phải là Quốc sư đại nhân lạnh như thiên tiên, chính là thời đại của riêng Mộ Dung Lỗi —— ban đêm, hắn từ ngoại thành giục ngựa chạy thẳng vào thành, trong bầu trời hoàng hôn đỏ tươi như máu, gió đêm phần phật thổi nâng mái tóc màu tím của hắn, đôi mắt tím kia trong buổi hoàng hôn nhuộm đỏ, không biết bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân ở ven đường bị hắn nhíu mày liếc mắt nhìn mà ngã xuống ngất đi.

Đó mới thật là "tiên y nộ mã" khí thế hơn người, anh hùng niên thiếu. Nghe nói hôm sau các thiếu niên cưỡi ngựa trong thành đều rối rít nhuộm tóc thành màu tím hoa lan.

Chỉ qua bảy năm, cái danh dịu dàng của Nhị hoàng tử điện hạ tràn ngập kinh thành, cao ngạo lạnh lùng của Quốc sư đại nhân nổi danh thiên hạ, trong bảy năm Tần Tang nghiêng nước nghiêng thành bị nuôi thành thủ đoạn độc ác, Kỷ Tiểu Ly không buồn không lo lớn lên trong phủ Trấn Nam Vương, mà Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi, từ thiếu niên kiêu hùng biến thành...... phế nhân kiêu ngạo phóng túng.

Trần Ngộ Bạch vào phủ không cần có người thông báo, cũng không cần bí mật leo tường —— phủ đệ của Đại hoàng tử điện hạ mỗi đêm đều là cửa luôn rộng mở, đông như trẩy hội, bên trong phủ giống như sông rượu rừng thịt, khắp nơi đều là rượu ngon và mỹ nữ.

Quốc sư đại nhân tìm được Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi trên núi giả cao nhất trong hậu viện.

Mọi người trong kinh thành đều biết Đại hoàng tử điện hạ đảo lộn ngày đêm, ban đêm cũng không ngủ, lúc này mới là bắt đầu một ngày của hắn, nhưng lúc Trần Ngộ Bạch nhìn thấy, hắn cũng đã say chuếnh choáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!