Edit: Thanh Thanh
Beta: Lam Phượng Hoàng
Tiểu Ly tháo lớp lụa đen thêu hoa văn cát tường ra, bên trong lộ ra vật gì đó, nàng trợn tròn hai mắt, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Vật này nàng đã nhìn thấy —— trong Từ Đường của phủ quốc sư!
Đó là khối bạch ngọc hoàn chỉnh cực kỳ hiếm thấy, cao gần bằng nửa người Kỷ Tiểu Ly, toàn thân trơn nhẵn, ấm áp cổ xưa, bên trên khắc mười một chữ, dùng mực màu vàng viết lên: Bài vị của Quốc sư Đại Dạ
- Thanh Huyền chân nhân!
Đó là bài vị của lão Quốc sư đại nhân!
Mặt Trần Ngộ Bạch không lộ vẻ gì, tay nâng bài vị, xuyên qua cửa sổ nhìn người sững sờ trên đất: "Kỷ Tiểu Ly, lời ta hỏi nàng lúc ban ngày, nàng hãy trả lời một lần nữa đi."
anh linh của lão Quốc sư đại nhân ở trước mặt, rất tin chuyện quỷ thần, can đảm của Kỷ Tiểu Ly dường như mất sạch, sao dám nói láo, lắp bắp thành thật trả lời: "Ta, ta nhớ......"
"Nhớ cái gì?"
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, hỏi.
"Ta nhớ...... Nhớ đã đồng ý: cho dù có thành tiên hay không, ta cũng phải đi theo sư phụ......" nói đến phần sau, giọng của thiếu nữ nhỏ đã mang theo nức nở.
"Nếu nhớ, vì sao lại đổi ý?
"Trần Ngộ Bạch cất giọng lạnh lùng hỏi. Ngay trước bài vị của lão Quốc sư đại nhân, bị hỏi mà á khẩu không trả lời được, Kỷ Tiểu Ly không biết nên nói thế nào, trong đầu trống rỗng,"oa" một tiếng khóc lên: "...... Ta biết sai rồi...... hu hu, sau này ta không dám nữa...... hu hu hu......
"Những tình cảm chưa bao giờ có tích tụ trong lòng suốt hai ngày qua, lúc này khóc ra tiếng, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng thanh thản! Rốt cuộc cũng không dừng được, càng khóc càng lớn tiếng. Sư phụ nhà nàng không nói gì, nhưng nàng đang khóc chợt nhớ đến nha hoàn ở phòng ngoài, đột nhiên ngừng lại. Trần Ngộ Bạch từ từ gói kỹ bài vị của lão quốc sư lại, lạnh lùng nhìn sang, nói:"Các nàng ấy ngủ rất sâu, không tỉnh được đâu."
Trước khi hắn vào cũng biết chút nữa động tĩnh sẽ không nhỏ, quyết định cho bọn nha hoàn gác đêm ngửi hương an thần.
Tiểu Ly nghe liền yên tâm, lại tiếp tục khóc thút tha thút thít.
Trần Ngộ Bạch gói kỹ bài vị của lão Quốc sư đại nhân để qua một bên, chống tay lên cửa sổ, nhảy vào trong cửa sổ.
Kéo nàng từ dưới đất lên, hắn cau mày nhìn vào hai mắt nàng, nhưng nàng vẫn luôn dụi mắt mà khóc, thật phiền...... Trần Ngộ Bạch suy nghĩ một chút, cau mày vươn tay ôm nàng.
Tư thế hắn ôm có chút cứng ngắc, rất không thuần thục, nhưng người bị ôm vào lồng ngực hiển nhiên không ngại, bị hắn ôm lấy liền nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn khóc càng mãnh liệt.
Trần Ngộ Bạch đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Cũng bị nàng ôm thắt lưng thật chặt, thơm thơm mềm mềm dính vào ngực hắn, nếu trong lòng hắn không phiền loạn vì nàng đang khóc, hắn nguyện ý cứ vậy mà ôm suốt đêm.
"Được rồi......" Vừa nói ra miệng hắn mới biết được giọng của mình đã khàn đặc, Trần Ngộ Bạch ho khan một tiếng: "Rốt cuộc nàng muốn khóc đến bao giờ?
"Lớp vải lụa mỏng mát lạnh trên ngực hắn đã bị nước mắt của nàng thấm ướt, ẩm ướt lành lạnh khiến cho lòng hắn vô cùng không thoải mái. Nhưng dụ dỗ nàng thế nào cũng không hiệu quả, Quốc sư đại nhân sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng lạnh lùng nói:"Nàng còn khóc, ta liền độc câm nàng.
"Trời? Thế mà...... Hữu hiệu! Nàng lập tức không khóc nữa! Quốc sư đại nhân nhìn thiếu nữ nhỏ buông thắt lưng hắn ra, khiếp sợ lui từng bước, trong lòng cực kỳ đắc ý."Trở về với ta đi.
"hắn thở phào nhẹ nhõm, phất tay áo ngạo nghễ nói. Thiếu nữ nhỏ lắc đầu."Tại sao?!
"Quốc sư đại nhân cau mày, mất hứng. Thiếu nữ nhỏ vẫn lắc đầu."nói chuyện!" Quốc sư đại nhân nổi giận.
"...... sẽ bị độc chết.
"Nàng lí nhí nói, nói xong lập tức đưa tay che miệng. Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, quyết định dòn đến đường cùng:"Nàng không trở về cùng ta, ta sẽ độc chết nàng!
"nói xong lời này, thấy nước mắt ngập tràn trong hốc mắt nàng, trái tim hắn lại có một trận buồn bực. hắn từng cam kết sẽ không để nàng đau lòng nữa."Kỷ Tiểu Ly, " Trần Ngộ Bạch lạnh lùng hỏi nàng: "Có phải bởi vì ta không phải là thần tiên, cho nên nàng mới không chịu về cùng ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!