Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Thanh Thanh

Beta: Lam Phượng Hoàng

Suốt một đêm, ngay cả trong mộng Tiểu Ly cũng suy nghĩ về lời của Tần Tang, tiểu cô nương hơn mười năm không có chút tâm sự nào, lần đầu tiên hiểu được cảm giác khó ngủ.

Ngày hôm sau bên ngoài đổ mưa, sắc trời u ám, từng giọt tí tách rơi trên lá cây chuối tây ngoài cửa sổ, loáng thoáng nghe được tiếng hòe thụ tinh liên miên lằng nhằn nói hoài không dứt, Tiểu Ly hơi tỉnh, co rúc trong đống chăn gấm, cả phòng có ánh sáng âm u cùng những âm thanh nhỏ vụn, cô nương trước giờ vẫn không buồn không lo lại không lý do mà thở dài.

Cũng may không lâu sau thì Kỷ Tây tới, hắn cố ý dậy sớm đội mưa đi mua há cảo, đưa đến cho nàng thuận tiện cùng ăn với nàng luôn.

Thấy hắn, tiểu cô nương lộ vẻ hoảng hoảng hốt hốt, Kỷ Tây cho là vẫn vì chuyện đêm qua phụ thân khiển trách, thở dài, hắn đưa túi há cảo cho nàng, an ủi nàng: "Phụ thân cũng không trách trách muội, chẳng qua ngay trước mặt Tô công công, muội lại vô lễ với Quốc sư đại nhân, phụ thân không khỏi khó xử, mới có ý bảo muội đến cửa xin lỗi. Bất quá gần đây việc quân của phụ thân bận rộn, đã dặn dò ta đưa muội đến phủ quốc sư, đến lúc đó có ta, ta nhất định sẽ che chở muội, muội không việc gì phải sợ."

"Kỷ Tây ca ca, " Tiểu Ly nhìn há cảo hình csnh bướm mà ngẩn người, ngơ ngác hỏi: "Trong lòng có một người, có phải là thích không?"

Kỷ Tây ngẩn ra, ngay sau đó vẻ mặt như có một trận gió xuân phất qua, nét mặt giản ra, cười dịu dàng nói với nàng: "Đúng vậy! Có một người trong lòng ta, một khi nàng vui vẻ ta liền vui vẻ, nàng đau lòng khổ sở ta liền tìm mọi cách để dỗ dành nàng, chỉ mong nàng có thể ở bên cạnh ta cả đời, được ta bảo vệ khiến cả đời nàng đều an vui."

hắn trầm giọng nói nhỏ ẩn chứa đầy tình cảm, Kỷ Tiểu Ly cúi đầu suy nghĩ: sư phụ ít khi vui vẻ, nàng thật sự muốn tìm mọi cách chọc cho hắn cười, nhưng cả đời...... hình như nàng chưa muốn thế.

Hình như nàng vẫn muốn tu tiên hơn.

"Tiểu Ly,...... trong lòng muội có ai?" Kỷ Tây nghĩ đến một chuyện, cẩn thận hỏi.

Kỷ Tiểu Ly vùi đầu gặm há cảo, thở hổn hà hổn hển gặm gần được một nửa, mồm miệng không rõ buồn buồn đáp: "...... không có......"

Kỷ Tây nghĩ nàng chưa bao giờ nói láo, hắn thả lỏng tâm tình, nhưng lại khó tránh có chút phiền muộn, sờ sờ nàng đầu, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Ăn chậm một chút......"

**

Đêm qua Kỷ Đình từ doanh trại trở về, có tình dạy dỗ cho Tiểu Ly thông suốt, Vương Phi ở bên cạnh nói đôi câu xin tha, cũng bị quở trách là không biết dạy con, may mà Diễm Dương công chúa đã sớm gọi Kỷ Tây Kỷ Bắc đến, ở bên cạnh ra sức nói đỡ chọc cười, Kỷ Tây lại thề thốt hôm nay sẽ đích thân đưa Tiểu Ly đến phủ quốc sư nhận lỗi, Kỷ Đình đành giơ cao đánh khẽ, nhẹ nhàng bỏ qua cho.

"Bất quá, rốt cuộc vì sao hôm nay Tô công công lại đến?" Kỷ Đình cau mày ngạc nhiên nói, "Có phải hoàng thượng có ý chỉ gì không?"

"không thấy nói gì!" nói đến chuyện này, Vương Phi cũng cảm thấy kỳ quái: "Mới đầu ta cho là đưa sính lễ tới thay Phủ Thượng thư, sau lại không giống lắm."

"...... Có thể là đã bị Quốc sư đại nhân ngăn được." Kỷ Đình phỏng đoán.

Diễm Dương công chúa cũng nghĩ như vậy: "Mấy ngày gần đây nhi tử của Sở gia thật quá kỳ cục, cũng không phải không có khả năng Sở Thượng Thư cầu xin hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn."

Kỷ Bắc có chút không tin, chen miệng hỏi: "Nếu là thánh chỉ của hoàng thượng, sao Quốc sư đại nhân dám cãi lời?"

Kỷ Đình và Diễm Dương công chúa dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử của mình.

Người trẻ tuổi, quá ngây thơ.

"nói như thế, chúng ta lại thiếu Quốc sư đại nhân một ân tình." Kỷ Đình thở dài nói.

Kỷ Tây không muốn chuyển cái ý tưởng "Quốc sư đại nhân là một nam nhân" vào đầu cha mẹ, liền nương theo ý của bọn họ, cười nói: "Vậy ngày mai, con đem những thứ này trả lại cho Quốc sư đại nhân xử trí, lại bảo quản sự chuẩn bị hai xe khác làm hậu lễ, tạ ơn Quốc sư đại nhân."

Kỷ Đình gật đầu, vỗ vỗ bả vai Kỷ Tây: "Rất thỏa đáng!"

Như thế, Kỷ nhị thiếu thông minh giả hồ đồ liền dẫn tiểu cô nương nhà hắn, mang theo hai xe sính lễ lớn mà Quốc sư đại nhân chuẩn bị cho tiểu cô nương nhà hắn và hai xe tạ lễ của phủ Trấn Nam Vương, chậm rãi đến phủ quốc sư xin lỗi.

**

Quốc sư đại nhân gặp bọn họ ở phòng khách Vạn Thiên.

Chỉ một đêm không gặp, Kỷ Tiểu Ly lại cảm thấy sư phụ nhà nàng như có gì đó khác thường.

rõ ràng vẫn là người đó, áo đen cao ngất, mặt mũi lạnh lùng, nàng không thể nói rõ chỗ khác biệt, chẳng qua khi nhìn đến hắn, mỗi một bước liền đến gần mình, lòng của nàng liền càng thêm hốt hoảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!