Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Lam Phượng Hoàng

Lúc này Kỷ Tiểu Ly lại nói: "thì ra người chính là tiểu hài tử chỉ biết đóng cửa không biết coi bói ngày đó!" Nàng chậc chậc hiếu kỳ, "Người đã cao lớn như vậy rồi sao!"

Khóe mắt Trần Ngộ Bạch run rẩy kịch liệt, đôi môi giật giật lại không nói nên lời.

"Sư phụ, người dạy ta đi!" Nàng dùng ánh mắt thành khẩn và sùng bái nhìn hắn, "Khi còn bé ngay cả coi bói người cũng không coi được, sau đó làm thế nào tu được thành thần tiên?

"Giọng điệu của nàng mang theo vội vàng và thành khẩn. Trần Ngộ Bạch kiềm chế xúc động muốn giơ tay lên phất cho nàng một cái, hít một hơi thật sâu, nhất thời mùi hoa Sơn chi thơm ngào ngạt tràn đầy trong phổi, xông người muốn say...... Đầu của hắn càng căng đau dữ dội. Nhưng mắt nàng vẫn trông mong nhìn hắn."Ta nghe lời sư phụ của ta, không sai một từ, tự nhiên mà đắc đạo.

"Trần Ngộ Bạch chịu đựng cơn co rút đau đớn nơi trán, lạnh lùng tức giận nói. Kỷ Tiểu Ly suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh hiểu ra, hối hận không thôi hỏi hắn:"Ta bẻ gãy cây trâm Mặc ngọc của sư phụ để luyện đan, sư phụ biết phải không?"

"Nàng nói xem?

"Vẻ mặt Trần Ngộ Bạch không chút thay đổi. Chả trách sao Tiểu Thiên thay đổi, dùng cây trâm Thuý ngọc buộc tóc cho hắn, thì ra duyên cớ là đây! Kỷ Tiểu Ly áy náy nói tiếp:"Núi giả trong hậu viện bị sập một khối lớn, là do ta không cẩn thận ném nổ đạn Phích Lịch...... Sư phụ cũng biết?"

Ừ, hiện tại Trần Ngộ Bạch liền biết: vì sao lão quản gia lại chợt nói núi giả xây dựng đã lâu, cần sửa chữa.

"...... Còn gì nữa?" hắn hỏi.

"Còn có bức hoành phi của phòng khách Vạn Thiên, ngày đó ta leo lên thả một tổ chim Yến, đập vỡ hết một góc; còn có gốc cây lê cùng tuổi với sư phụ, lúc ta bắt côn trùng không cẩn thận đào trốc gốc; còn có hậu sơn của Tuyền Ki trận, tảng đá làm mắt trận kia quá đẹp, ta đã cầm nó đi...... Cái lò lớn trong phòng bếp kia cũng là do ta đốt sập.

"Gây nhiều họa như vậy, vốn tưởng đã giấu giếm lừa gạt thật tốt, lần này đầu đuôi gốc ngọn đều lộ ra sạch sẽ. Nàng cần cù thành khẩn đếm đầu ngón tay, giống như đếm sao, Trần Ngộ Bạch mím môi nhìn nàng, không nói một lời. hắn có thể nói gì? Có gì tốt mà nói! Vầng trăng sáng cũng đã chui ra từ trong đám mây, khó khăn lắm nàng mới đếm xong hết những thứ mình còn nhớ. Sắc mặt Quốc sư đại nhân đã âm u giống như màn đêm. Nàng cũng biết thật sự gây họa cũng hơi nhiều, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, giơ tay lên lập lời thề son sắt bảo đảm với hắn:"Sau này, sư phụ nói gì ta cũng làm theo, nhất định sư phụ nói gì liền nghe nấy!"

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng hỏi: "không phải lúc chiều nàng nói thần tiên máu lạnh vô tình, nàng không muốn tu tiên nữa sao?"

"Đó là sư phụ nói!"

Nàng gật gù đắc ý nói, "Hẳn người cảm thấy thần tiên và người thường đều có tốt có xấu, sư phụ là thần tiên, sư phụ cũng rất tốt!"

Vừa rồi nàng nằm gục ở chỗ này suy nghĩ thật lâu, cho tới nay thần tiên mà nàng gặp chỉ có một mình sư phụ, sư phụ rất tốt, nàng nguyện ý làm một thần tiên giống như sư phụ.

"Ta tốt chỗ nào?"

Sư phụ nhà nàng nhìn nàng, thấp giọng trầm trầm hỏi.

"Ưm......" Kỷ Tiểu Ly cười híp mắt đáp: "Sư phụ đối xử với ta rất tốt, có thể thấy được thần tiên cũng không phải là loại máu lạnh vô tình.

"Nàng thế mà lại hiểu được tình ý của hắn! Nàng nằm trên cửa sổ, nghiêng người, trong mắt chỉ có hắn. Tim Trần Ngộ Bạch lại dâng lên cảm giác nóng bỏng."Ta nói gì nàng cũng nghe?"

Ánh mắt của hắn trầm trầm, cất giọng trầm thấp.

"Dạ!" Thiếu nữ nhỏ không cần suy nghĩ.

"Tốt lắm...... Nhắm mắt lại!

"Giọng nam trầm thấp dễ nghe giảm thấp xuống thêm mấy phần. Nàng nghe lời ngoan ngoãn nhắm lại, nhưng hắn mới vừa bước một về phía trước, nàng lại mở ra, cất giọng trong trẻo hỏi:"Sư phụ lại muốn hôn ta sao?"

trên khuôn mặt Quốc sư đại nhân tuấn dật trong trẻo lạnh lùng hiện lên hai đốm hồng khả nghi.

"Ai...... Ai nói cho nàng biết?"

không phải đã nói rõ là truyền tiên khí sao?!

"Xem trong tiểu thuyết!

"Kỷ Tiểu Ly đắc ý nói cho hắn biết. Trần Ngộ Bạch tức giận không ngừng, đang muốn thét hỏi là tên khốn kiếp nào bảo nàng xem loại tiểu thuyết đó?! Nàng cũng đã nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ mọng, bên mép còn mang theo ý cười. Nàng cười luôn mang vẻ không sầu lo, giờ phút này ánh trăng như mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ngước lên, lúc này khóe môi tươi cười còn động lòng người hơn ánh trăng. Cổ họng Trần Ngộ Bạch căng lên, hắn nghe được giọng nói của mình khàn khàn trầm thấp, ngầm có vui sướng:"Nàng biết ta muốn hôn nàng, mà vẫn để cho ta hôn?"

Thiếu nữ nhỏ động lòng người hơn cả ánh trăng mở mắt, một đôi mắt trong trẻo như vậy, khi nhìn hắn quả thật rất động lòng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!