Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Lam Phượng Hoàng

Tiểu Thiên len lén nói với lão quản gia: "Thúc, mấy ngày nay, đại nhân của chúng ta...... có chút không bình thường!"

"không bình thường thế nào?"

Lão quản gia dừng việc trong tay lại, vội vàng hỏi.

"Hình như...... hình như cãi vã, không được tự nhiên với Tiểu Ly cô nương!" Tiểu đồng nhỏ có chút chần chờ nói.

"...... Vậy không phải là rất bình thường sao." Lão quản gia vừa nghe liền không có hứng thú, tiếp tục việc đang làm.

"không phải đâu, thúc à!"

Tiểu Thiên kéo lão quản gia, từ nhỏ hắn đi theo bên người Quốc sư đại nhân, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng nhạy cảm với sắc mặt của chủ tử, nghiêm túc phân tích cho lão quản gia nghe:

"Trước đây bọn họ giận dỗi, đại nhân sẽ lệnh cho con giữ ở dưới lầu, không cho Tiểu Ly cô nương vào. Nhưng vừa trở về đại nhân lại không cho con ở một bên phục vụ! Hơn nữa con mới vừa dâng trà, đại nhân đang dạy Tiểu Ly cô nương sử dụng ám khí!"

"Thế mà lại gọi là giận dỗi?"

Lão quản gia nghe mà cười, "không phải là rất tốt sao?"

"không đúng! Sắc mặt của đại nhân...... cứng ngắt kỳ lắm —— nghiêm mặt, không nhìn Tiểu Ly cô nương...... Dù sao chính là có gì đó không đúng!

"Tiểu Thiên không giải thích được, trực giác như thế, hắn một mực khẳng định chủ tử có thay đổi. Lão quản gia biết hắn tinh tế kỹ càng, một lòng vì chủ, cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi Tiểu Thiên:"Tiểu Ly cô nương thì sao? Cũng có điểm không thích hợp?"

"không có! Tiểu Ly cô nương vẫn như vậy."

Vẫn cứ không tim không phổi như vậy, mỗi ngày đều thật vui vẻ.

Lão quản gia nghe cũng cảm thấy hình như không đúng lắm, buông việc trong tay xuống, ông đứng dậy nói: "Ta đi xem một chút."

Lúc ông đến Quan Tinh lâu, hai thầy trò kia đã không còn ở đây học ám khí, trong gió mát từng trận dưới tàng cây đại hòe rậm rạp râm mát trong viện, Quốc sư đại nhân đang đứng trong bóng râm dạy kiếm thuật cho học trò nhà hắn.

Kỷ Tiểu Ly có chút khó nhọc giơ một thanh kiếm đen nặng nề khoa tay múa chân, lão quản gia nhìn kỹ, hẳn là kiếm Huyền Thiết của Quốc sư đại nhân! Ông không khỏi sửng sốt, lại nhìn sang bên Quốc sư đại nhân —— trong tay quốc sư đại nhân lại tùy ý cầm một nhánh cây!

Đây...... Quả thật là có gì đó không đúng! một cái gì đó rất là không đúng!

Kiếm kia là di vật phụ thân Quốc sư đại nhân để lại, cha mẹ mất sớm, khi hắn còn quấn tã đã được gửi gắm cho lão Quốc sư đại nhân, tín vật gì cha mẹ cũng chưa kịp để lại cho hắn, chỉ có thanh kiếm này là vật để nhớ mong, đã nhiều năm không hề rời khỏi người hắn, ngay cả tiểu đồng bên người cũng không thể đụng đến.

"Có chuyện sao?

"Trần Ngộ Bạch thấy ông tới, thuận miệng hỏi. Lão quản gia từ trong ngơ ngẩn sực tỉnh, vội vàng chào một tiếng,"Á...... ngày giỗ của lão Đại nhân cũng sắp đến, có một số việc còn phải xin đại nhân cho ý kiến."

Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng né một kiếm điên cuồng, thu nhánh cây đi về phía lão quản gia, tính thời gian một chút, hắn nhẹ "A"  một tiếng, "Đúng vậy, chính là tháng sau...... thật mau."

"Đúng vậy.

"Lão quản gia thấp giọng nói, trong mắt trong lòng đều ấm áp. Trước kia, hàng năm vào ngày giỗ lão Đại nhân, trước đó mấy tháng Quốc sư đại nhân liền buồn bực không vui, năm nay có Tiểu Ly cô nương, náo náo nhiệt nhiệt, nhưng lại khiến hắn có cảm giác thời gian như thoi đưa. thật tốt. Lễ nghi tế bái cần phải tuân theo, Trần Ngộ Bạch đều hỏi qua một lượt, chợt thấy vẻ mặt lão quản gia khác thường, liền hỏi:"Sao vậy?

Có chỗ nào không ổn sao?

"Lão quản gia nghĩ thầm lời này không nên hỏi trực tiếp, phải ám chỉ, phải nói bóng nói gió, nếu không với tính tình đại nhân nhà ông, phẩy tay áo một cái không chừng liền thẹn quá thành giận, ngược lại sẽ thành chuyện xấu. Ông cân nhắc từng câu từng chữ nói:"Tiểu Ly cô nương cũng có thể coi là đồ tôn của lão Đại nhân, tế bái năm nay, có phải cũng nên để nàng đi hay không?

"Trần Ngộ Bạch không suy tính gì liền gật đầu. Lão quản gia vui trong lòng, đang suy nghĩ phải hỏi sâu thêm một chút, chợt nghe đại nhân nhà ông thản nhiên nói:"Chờ tiến hành lễ giỗ sư phụ xong, ông bắt tay vào chuẩn bị một loạt sính lễ cầu hôn thích hợp, ta muốn đến phủ Trấn Nam Vương cầu hôn."

Chân lão quản gia mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ, quy củ cả đời đều quên sạch, ngẩng đầu nhìn chủ tử, trợn to hai mắt đứng ở đó.

"Bàn chuyện, cầu hôn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!