Edit: Lam Phượng Hoàng
Chậm rồi.
Kỷ Tiểu Ly ra sức bò lên cây cao nhất, nhắm mắt lại tung người rơi xuống. Bên tai là tiếng gió vù vù, trong lòng nàng lớn tiếng gọi "Sư phụ".
Quả nhiên! Nàng chỉ gọi hai lần, thân thể rơi xuống chợt nhẹ, đã bị người chặn ngang ôm lấy, Kỷ Tiểu Ly mở mắt ra, cao hứng gọi lớn: "Sư phụ!"
Mặt sư phụ nhà nàng đen cũng sắp giống màu với y phục trên người, vừa chạm đất liền giơ tay ném nàng ra ngoài.
Kỷ Tiểu Ly uốn thắt lưng trên không, mượn lực đổi trọng tâm lật người lại, nhẹ nhàng linh hoạt rơi lên mặt đất —— đây là điều mấy ngày trước sư phụ mới vừa dạy nàng.
Người không bị thương chút nào đắc ý đứng dậy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc nói: "Sư phụ dạy quả nhiên đều đúng!"
Trần Ngộ Bạch đứng dưới tàng cây, lục phủ ngũ tạng hơi đau đớn, một nửa là do vừa rồi vận khí quá nhanh, một nửa là bị nàng chọc tức, "Kỷ Tiểu Ly! Ngươi không sợ ngã chết thật sao?!" hắn cắn răng nghiến lợi nói.
Kỷ Tiểu Ly kỳ quái nhìn hắn một cái, giọng nói cực kỳ chắc chắn, giống như mặt trời mỗi ngày đều sẽ dâng lên: "Tại sao lại ngã chết? Sư phụ sẽ đỡ được ta mà!"
Ta biết cao như vậy rất nguy hiểm, ta rất sợ! Nhưng mà...... còn có người nha. không phải sao?
Mặt trời xuyên qua bóng râm tạo thành những điểm sáng sặc sỡ, gương mặt tuấn tú mê luyến ngàn vạn thiếu nữ khuê các ở Kinh thành ngập trong ánh sáng sặc sỡ, ánh mắt phức tạp khó tả. hắn lộ vẻ kiềm chế như vậy, Kỷ Tiểu Ly cũng không nhẫn tâm, chủ động hòa thuận nói: "Sư phụ không nên tức giận, ta cũng không tức giận."
Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, lẳng lặng hỏi nàng: "Ngươi không tức giận?"
"Ừ!" Kỷ Tiểu Ly gật đầu một cái, cười híp mắt.
"Nếu lần sau ta lại đánh ngươi?" Trần Ngộ Bạch hỏi.
Vẻ mặt của nàng có chút khó xử: "Cái đó...... lúc ấy chắc ta có thể sẽ tức giận...... Quá đau......"
Ánh mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm, khóa nàng thật chặt, giọng Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng mà lạnh lẽo: "Sau đó thì sao? Hết đau ngươi sẽ không tức giận, hoàn toàn quên mất chuyện này, có đúng không?"
Thiếu nữ nhỏ không cảm thấy có gì không đúng, gật đầu một cái. Môi Trần Ngộ Bạch dâng lên nụ cười lạnh lùng: "Ta nên sớm hiểu. Từ lúc ngươi đến bên cạnh ta, chẳng qua ngươi chỉ tới để tu tiên, sư phụ là ai...... căn bản không quan trọng. "
Lời này...... Cho dù Kỷ Tiểu Ly nhìn ra được là hắn mất hứng, nhưng lời này quả thực không sai!
"Cho nên chỉ chốc lát ngươi liền quên, thật vui vẻ, ai đối xử với ngươi thế nào, tốt hay không, thật ra thì căn bản ngươi cũng không quan tâm." Trần Ngộ Bạch cười rất lạnh lùng rất châm chọc, "Ai ngươi cũng không quan tâm."
Thế gian với nàng mà nói chẳng qua chỉ là tạm thời lưu lại, không cần phải tiêu phí tâm tư, Trần Ngộ Bạch hắn đối với nàng mà nói không khác gì những ma ma trong viện công chúa Diễm Dương, sau này nàng sẽ không nhớ, vì vậy không cần phải ghi hận. Thế gian cũng nói Quốc sư đại nhân máu lạnh vô tình, nhưng vì cái gì mà mấy ngày nay người máu lạnh vô tình này ngay cả trong mộng cũng hối tiếc đã ra tay đánh nàng, người lúc ấy bị đánh lớn tiếng kêu khóc cũng đã không còn tức giận rồi đó thôi?
Trái tim mà cả Đại Dạ quốc đều cho là làm bằng sắt đá ngày đêm đều khó an, mà lòng của nàng...... rốt cục là làm bằng gì?
"Ngươi về nhà đi, ta cho ngươi nghỉ mười ngày." Trần Ngộ Bạch im lặng hồi lâu, ánh mắt trầm trầm nói, "Mười ngày sau, nếu ngươi còn muốn đến...... vẫn có thể đến, ngươi phái người báo cho ta biết, tự ta sẽ phái người đến đón ngươi. Nếu ngươi không muốn đến...... một màn thầy trò này của chúng ta, xem như đã hết."
Kỷ Tiểu Ly ngây người, nàng không hiểu sư phụ có ý gì? Sao có thể không quan tâm? Ai đối tốt với nàng nàng đều nhớ: phụ thân mẫu thân từ nhỏ chăm sóc nuôi dưỡng nàng, Kỷ Đông Nam Tây Bắc mang nàng đi chơi, điểm tâm ăn không hết trong viện công chúa nương nương, mỗi tháng một lần Tần Tang tỷ tỷ đến thăm, lão quản gia cùng Tiểu Thiên...... Còn có sư phụ, mặc dù cả ngày trương khuôn mặt mất hứng, nhưng sư phụ dạy nàng khinh công và tiên pháp, từ trên cây cao như vậy nàng nhảy xuống cũng không ngã chết!
Về phần những người đối với nàng không tốt, ví như ma ma trong viện công chúa nương nương có lúc cũng đánh nàng, nàng không chơi gần bà ấy là được. Sao mới được coi là "Quan tâm" đây? Ném Phích Lịch đạn lên mặt các bà ấy có được coi là quan tâm không?
Kỷ Tiểu Ly cố gắng biểu đạt "Quan tâm" của mình cho hắn biết: "Như vậy đi: lần sau sư phụ lại đánh ta, ta sẽ dùng Phích Lịch đạn ném sư phụ!" Như vậy đủ quan tâm chưa?!
Vốn còn lộ vẻ khó hiểu nhìn nàng, Quốc sư đại nhân tối mặt xoay người bỏ đi.
"Sư phụ!" Kỷ Tiểu Ly khập khiểng đuổi theo phía sau hắn.
"Chặt cái cây đó đi!" thật vội vã lão quản gia mới chạy tới bên cạnh, Quốc sư đại nhân lại lạnh mặt dặn dò. Sau lưng, thiếu nữ nhỏ hô một tiếng "Sư phụ", cuối cùng trái tim hắn chìm xuống. Dưới chân chợt dừng lại, hắn cất giọng lạnh lùng nói với người đuổi theo sau lưng hắn: "Kỷ Tiểu Ly, nếu ngươi còn dám bò lên trên cây nhảy xuống, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện, ngươi sẽ ngã chết!"
nói xong vốn nên nghênh ngang rời đi, nhưng hồi lâu đợi không được thiếu nữ nhỏ trả lời, hắn cắn răng xoay người, ánh mắt như điện, "Nghe rõ chưa?! Thu hồi tiên thuật! Sau này không cho leo cây! Nghe có hiểu không?!"
"Hiểu...... đã hiểu!" Kỷ Tiểu Ly bị hắn hù dọa không dám tiến lên, lắp bắp vội trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!