Edit: Lam Phượng Hoàng
Ngày đã hoàn toàn nhường cho đêm, mây đen che kín bầu trời, tối nay không có một ánh sao. Quốc sư đại nhân trẻ tuổi chậm rãi đi qua hành lang dài, dọc đường ánh sáng đèn lồng mông lung chiếu vào, khắc sâu đường nét trên mặt hắn, tròng mắt đen thật sâu, không lộ chút biểu hiện gì.
đi thẳng tới tiểu viện Đúc Sao, hắn dừng bước ở cửa viện một chút, ngẩng đầu muốn nhìn sao trên trời, lại chỉ thấy một mảnh tối đen nồng đặc quỷ dị.
Người được số mệnh định ra là phải bảo vệ Đại Dạ quốc, trái tim nổi lên cảm giác chưa bao giờ có, dường như không dừng phiền muộn.
hắn đưa tay đẩy cửa, người bên trong cũng không phát giác là hắn tới, vẫn ở dưới lan can đút thức ăn cho con bồ câu chiến mập mạp như gà, đập cánh "vù vù
"trong lồng. Kỷ Tiểu Ly chạy ra, trong tay cầm thức ăn của bồ câu, kéo dài giọng:"Tiểu Bạch, ngươi lại đói bụng rồi sao?
"cô gái chưa gã chồng chợt nhìn thấy sư phụ nhà nàng đứng trong viện, thiếu nữ nhỏ sợ hết hồn, ngơ ngác lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn hắn, khuôn mặt giận mà không dám nói gì. Trong lòng Trần Ngộ Bạch hiểu rõ, không nhịn được mà mỉm cười:"Bất quá cũng chỉ là một vết thương nhỏ thôi, ngạc nhiên sao."
Bị hắn vạch trần, cái miệng nhỏ của thiếu nữ nhỏ nổi giận:
"Người tu tiên không thể bị thương! Chảy máu sẽ tổn thương nguyên thần! không phải sư phụ là thần tiên sao! Chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết?!"
Trần Ngộ Bạch khẽ nâng mày, "nói như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa từng bị thương chảy máu?"
"Ưm...... Khi còn bé từng có, sau lại được Tần Tang tỷ tỷ cho tiên đan, chảy máu lập tức ăn một viên, nguyên khí sẽ tăng nhiều!"
"nói bậy. Sao có thể có tiên đan như vậy." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt khích nàng.
"Ai nói không có?!" Thiếu nữ nhỏ quả nhiên nóng nảy, vội vàng chứng thực cho danh tiếng của Tần Tang:
"Mỗi tháng Tần Tang tỷ tỷ đều cho ta ăn tiên đan! Ăn nhiều năm sẽ kéo dài tuổi thọ, người nhẹ như yến!"
Trần Ngộ Bạch "Ha?" một tiếng, "Lấy gì chứng minh?"
Kỷ Tiểu Ly dùng sức suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói:
"Có hai lần tỷ ấy tới trễ, không kịp cho ta ăn tiên đan, ta liền ngã bệnh! Nằm ở trên giường, rất nóng rất khó chịu...... Sau đó tỷ ấy tới cho ta ăn tiên đan, ta lập tức khỏe lại! Cho nên nhất định phải ăn tiên đan mới không bị bệnh!"
Nàng rất chắc chắn, hơn nữa vô cùng muốn hắn tin tưởng. Trần Ngộ Bạch lẳng lặng nhìn vẻ mặt vội vàng của nàng, không hiểu sao lại không hỏi nổi nữa, đảo mắt tránh ánh mắt của nàng.
Đèn trong nhà rọi qua người Tiểu Ly chiếu lên hắn, thiếu nữ nhỏ nhìn ánh sáng tỏa ra trên người nam nhân, hai mắt chợt sáng lên, vẻ mặt thật cao hứng: "Người thay đồ rồi? Ừ! thật là đẹp!
"Trong lòng Trần Ngộ Bạch đang mang cảm giác khó hiểu, bị vui mừng của nàng làm sửng sốt, nghĩ nghĩ mới nhớ ra trên người mình đang mặc quần áo do nàng may. không biết nói gì cho phải, hắn hơi rũ mắt coi như trả lời. Kỷ Tiểu Ly lại cho là hắn cố ý mặc quần áo này tới nói xin lỗi —— thì ra tính tình sư phụ nhà nàng ngượng ngùng như vậy. Nàng lập tức tha thứ cho hắn, vui mừng nói:"Sư phụ mặc quần áo hoa văn này quả nhiên đẹp mắt...... Ta thấy trên tay áo Tần Tang tỷ tỷ thêu hoa như vậy, tỷ ấy mặc thật đẹp, ta liền cũng thêu như vậy cho sư phụ!"
Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên, trước mắt lướt qua gương mặt diễm lệ nghiêng nước nghiêng thành của Thiên Mật sứ, hận không được lập tức đạp vỡ người đó. "Câm miệng!" hắn quát khẽ cắt đứt mấy lời ca ngợi thao thao bất tuyệt của nàng,
"Kỷ Tiểu Ly, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi hãy thành thật trả lời. Nếu có nửa câu nói láo," hắn dừng một chút, nâng ánh mắt lên, thấy lò luyện đan trong nhà sau lưng nàng đang bốc khói, đang chế tạo thuốc, lò luyện đan bỗng nhiên "ầm" một tiếng, khói trắng toát ra biến thành màu tím! "Ta sẽ thuận tay bỏ vào trong đan dược của ngươi ít thứ có thể độc chết ngươi, không ai có thể phát hiện.
"Quốc sư đại nhân lạnh giọng nói. Kỷ Tiểu Ly hoảng sợ nhìn lò luyện đan của mình, xoay đầu lại liều mạng gật gật."Có ai từng nói với ngươi, ngươi từ đâu tới hay không?" Trần Ngộ Bạch hỏi nàng.
"Từ...... trên núi, nhặt được." Kỷ Tiểu Ly nơm nớp lo sợ đáp, "Mẫu thân nói...... Ta là do Quan âm nương nương ôm tới cho người, nhưng ta biết đó là dụ dỗ cho ta vui vẻ, ta là do mẫu thân nhặt ở ven đường!"
"Lời này là ai nói cho ngươi biết?"
"Ma ma trong viện Công chúa nương nương nói! Họ nói ta sinh ra bị...... khờ...... cha mẹ sinh ra ta không cần ta mới bỏ ta."
Nàng nói mà đầu dần dần cúi xuống, một lúc lâu mới nâng ánh mắt lên, có chút bất đắc dĩ lại hoang mang hỏi: "Nhưng ta đã từng thấy tiểu hài tử mới vừa được sinh ra, nho nhỏ lại luôn ngủ, căn bản không nhìn ra có khờ hay không!"
Ánh đèn từ bên trong rọi một lớp ánh sáng trên nền đất trước cửa, nàng đứng trong ánh đèn nhìn hắn, không thấy rõ nét mặt, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt kia sáng như ánh sao, "Đúng không sư phụ?
"Trần Ngộ Bạch mím môi, chậm rãi gật đầu một cái. Có được khẳng định, thiếu nữ nhỏ cao hứng vô cùng, từ trên bậc thang nhảy xuống đứng trước mặt hắn, ngước mặt vui vẻ cười nói:"Cho nên, không phải vì ta khờ mà cha mẹ ta mới không cần ta!
Tần Tang tỷ tỷ nói bọn họ không thể chăm sóc ta, bọn họ phải lên trời, mới giao ta cho Vương Phi nương nương chăm sóc, bọn họ biết Vương Phi nương nương là người tốt mới đặt ta ở bên đường cho bà nhặt về!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!