Chương 17: (Vô Đề)

Edit: Lam Phượng Hoàng

Ánh mắt mang ý cười của Lý Vi Nhiên rơi vào mái tóc dài đen nhánh của thiếu nữ nhỏ rơi nằm trong khuỷu tay Trần Ngộ Bạch, lại dời tới tròng mắt đen trong trẻo của nàng, nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa:

"Vừa rồi ngươi đang làm gì? Tại sao lại nhảy xuống từ trên cây cao như vậy?"

"Ta ở học cưỡi mây đạp gió!" Thiếu nữ nhỏ vô cùng đắc ý nói, "Sư phụ ta dạy ta biện pháp!

"Lý Vi Nhiên nhịn cười nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Ngộ Bạch. Quốc sư đại nhân cảm thấy hối hận lại mất thể diện, dưới cơn nóng giận ném người trong tay ra ngoài. Thiếu nữ nhỏ người nhẹ như yến liền tung người đứng vững vàng trên hai chân, còn trăm điều khó hiểu ngước mặt hỏi:"Nhưng sư phụ à, tại sao lúc ta nhảy rơi xuống, lại không bay lên?"

"...... Ngươi trèo chưa đủ cao!" Quốc sư đại nhân mặt lạnh nghiêm trang lừa dối nàng.

"Nhưng gốc cây này đã là cây cao nhất trong phủ!

"Kỷ Tiểu Ly ưu sầu nói. Ánh mắt Lý Vi Nhiên càng thêm hứng thú nhìn cực kỳ chướng mắt, Quốc sư đại nhân trầm mặt đuổi nàng:"Vi sư có khách, không được càn quấy, lui ra!"

hắn nghiêm túc bày ra bộ dáng sư phụ  như vậy, Kỷ Tiểu Ly hết sức nể tình, tinh thần run rẩy lớn tiếng đáp "Dạ!

", quay đầu vui vẻ rời đi. Quốc sư đại nhân vốn định mặc kệ nàng, nhưng vẫn không nhịn được, cất giọng lạnh lùng dặn dò sau lưng nàng:"không được leo cây nữa, nếu không liền cắt đứt chân của ngươi!

"Thiếu nữ nhỏ vốn vui mừng không dứt, bóng lưng co rúm lại, chân chạy nhanh hơn, như một làn khói liền mất bóng. Trần Ngộ Bạch thu hồi ánh mắt, trùng hợp chạm vào đôi mắt chứa ý cười dịu dàng của Lý Vi Nhiên."Quốc sư đại nhân không chỉ chăm sóc hợp lý, hơn nữa còn có cách dạy dỗ, cao đồ thật...... hoạt bát đáng yêu." Trong nụ cười của Lý Vi Nhiên nhìn có chút ý hả hê nào đó, so với vừa rồi khi Trần Ngộ Bạch nhắc tới Tần Tang thì giống nhau như đúc, "Tại hạ cáo từ —— không làm trể nãi việc Quốc sư đại nhân dạy cao đồ cưỡi mây đạp gió."

"Cút.

"Quốc sư đại nhân dùng hết kiên nhẫn, tặng cho hắn một chữ làm lễ tiễn khách. Minh chủ võ lâm trẻ tuổi cười to rời đi. ** không cho leo cây, Kỷ Tiểu Ly chỉ có thể quay trở ra vườn chơi. Nàng giật nhẹ tán hoa của cây thược dược tinh, hoang mang không dứt hỏi nàng ta:"Liên Y Liên Y! Vừa rồi ta lại từ trên cây nhảy xuống!

Nhưng không thể cưỡi mây đạp gió...... Nhưng cũng không ngã chết, ngươi nói thế coi như là thành hay chưa thành tiên đây?"

Cây thược dược tinh thật muốn phun nhị hoa vào khuôn mặt ngu xuẩn này, nhưng hôm qua suýt nữa ứng kiếp bỏ mạng, nàng ta rất sợ, qua loa nói: "Làm sao ta biết......"

"Ngươi không biết? Ai, đúng ha, ngươi còn chưa thành yêu, cách tu tiên còn rất xa."

Cây thược dược tinh giận dữ: "Ngươi cho rằng ngươi cách thành tiên rất gần sao?! Ngươi này......"

Kỷ Tiểu Ly nhíu mày, giật nhẹ lá cây của nàng ta: "Ngươi nói cái gì?"

Cây thược dược tinh bấm bụng nuốt giận, dịu dàng dụ dỗ nàng:

"không có gì...... Ý ta là, ngươi được giúp đỡ, chuyện tu tiên tự ngươi đi hỏi Quốc sư đại nhân đi! Ta đây còn mấy thập niên là có thể thành yêu, ngươi bỏ qua cho ta đi! Ngươi đã làm hại tỷ muội ta gặp phải số kiếp, cách ta xa một chút đi!"

Nàng ta không nói tình nghĩa lại ghét bỏ mình như thế, lòng Kỷ Tiểu Ly rất đau đớn, nghiêng đầu đi nơi khác tìm kiếm ấm áp.

Nhưng trong vườn này chẳng có ai mở miệng nói chuyện, ngược lại kỳ hoa dị thảo trải rộng, toàn bộ đều là nguyên liệu tốt để luyện đan, nàng kéo hoa chọc cỏ chơi nửa ngày, hăng hái bừng bừng đứng trước một gốc cây Đan (đan sa, chu sa).

Nhựa cây Đan cay, là thứ thật tốt để chế tạo đạn Phích Lịch, cây này nhìn có vẻ đã già, vậy nhựa sẽ càng cay, càng thích hợp.

Kỷ Tiểu Ly lấy cây búa nhỏ từ bên hông xuống, giương tay một nhát liền ghim vào.

một tiếng hét thảm, phá vỡ bầu trời an tĩnh đầy gió trong vườn: "A! Đau quá!"

"Hô!" Kỷ Tiểu Ly sợ hãi lui về phía sau đặt mông ngồi dưới đất, "Ngươi biết nói! Ngươi làm ta giật cả mình!"

"Mau gỡ ra! Ngươi chém mất mười năm tu vi của ta! Muốn chết sao!" Đan thụ tinh phá hủy lời thề không mở miệng, liên tiếp kêu thảm thiết.

Kỷ Tiểu Ly vội vàng xin lỗi nó, dùng sức vươn tay rút búa ra.

Nàng dùng sức quá mạnh, người lui về té ra sau ngã lăn lên cỏ. Đám cỏ kia mới thành tinh không lâu, mấy ngày nay nghe nói đến vận mệnh bi thảm của mười dặm rừng Tuyết Quỳnh và Lục La trăm năm, đã ngày đêm lo lắng đề phòng, lúc này bị thiếu nữ đầu sỏ này lăn một vòng, lập tức khóc ra tiếng.

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc vang vọng khắp cả vườn, tất cả các yêu tinh đều xì xào bàn tán, cây thược dược tinh ở một bên liều mạng quạt gió thổi lửa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!