Edit: Lam Phượng Hoàng
Hoàng hậu nương nương lòng như lửa đốt nhanh nhẹn đi vào, thấy con trai bảo bối nhà mình cả người xốc xếch hôn mê trên mặt đất, màu sắc trên đầu trên mặt vẫn chưa phai, nhất thời càng thêm tức giận, cáu kỉnh thét hỏi: "Thiên Mật sứ không muốn cứu trị cho Lục hoàng tử cũng thôi đi, sao lại dám biến hắn thành bộ dạng này!"
Giọng nữ dễ nghe mang theo nổi tức giận không nén được: "Lục hoàng tử điện hạ tâm trí hỗn loạn, thần không thể không đi quá giới hạn đánh xỉu điện hạ."
Thái hậu Từ Hiếu và Thái hậu Đoan Mật ngoài mặt và trong lòng từ lâu đã không hợp, hoàng hậu nương nương đương nhiên sẽ thấy Thiên Mật sứ không vừa mắt, huống chi lại trong tình cảnh này. Trong nháy mắt bà liền giận dữ,
"Bây đâu! Bắt Thiên Mật sứ lại cho bổn cung!"
Vừa rồi Tần Tang đã vô cùng nhục nhã, giờ phút này hận không được nhuộm máu điện Triều Dương, sao có thể nhịn được, tia sáng trong ánh mắt tím chợt lóe, sát khí đã nổi lên bốn phía, bọn thị vệ e ngại thủ đoạn của Thiên Mật sứ, lại không thể cãi lệnh của hoàng hậu, trong khoảng thời gian ngắn hai phe giằng co không dứt, không khí trong điện căng thẳng chạm vào sẽ bùng nổ.
Lúc này một tiếng "Hoàng thượng giá lâm
", vừa vặn cắt đứt một màn giương cung bạt kiếm. Hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ anh minh thần võ của Đại Dạ quốc sải bước đi vào, người trong phòng quỳ gối hành lễ, hắn không dừng lại, vội vàng đáp lại"Đứng lên!
", đi thẳng đến trước mặt Lục hoàng tử của hắn. Lúc này Lục hoàng tử đã được dời đến sắp xếp ổn thỏa trên giường, nhưng cả người xốc xếch cần phải thu xếp lại, mặt mũi đầy màu sắc, Mộ Dung Thiên Hạ cũng kinh hãi, cau mày hỏi:"A Tống bị sao vậy?!"
Hoàng hậu nương nương giận dữ kể lại mọi chuyện, cuối cùng căm hận nói:
"Thiên Mật sứ thật rất đáng giận! không chịu cứu trị cho Lục hoàng tử đã là tội chết, lại còn dám ra tay đả thương Lục hoàng tử! Xin hoàng thượng làm chủ cho thiếp!"
Mộ Dung Thiên Hạ nghe rõ chân tướng mọi việc, liền giương mắt nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Loại thủ đoạn nhàn nhã ung dung bới móc khiến cục diện náo loạn thế này, trừ Quốc sư đại nhân hắn ra thì còn có thể là ai?
Nhưng Trần Ngộ Bạch thản nhiên nhìn hắn một cái, trên mặt ngay cả lộ vẻ giả vờ e ngại tôn kính cũng không thèm làm.
"Dù sao Thiên Mật sứ không phải thầy cũng không phải thuốc, hoàng hậu lo lắng nên loạn, trách móc quá mức nặng nề. Trước mắt quan trọng hơn chính là A Tống, những chuyện khác chưa nên đề cập tới." Mộ Dung Thiên Hạ trầm ngâm nói,
"Các ngươi tạm lui ra. Quốc sư, ngươi và trẫm cùng thảo luận bệnh tình của Lục hoàng tử một chút."
Chờ khi mọi người đã lui ra, trong điện chỉ còn Lục hoàng tử điện hạ đang hôn mê cùng hai quân thần, Mộ Dung Thiên Hạ bất đắc dĩ hỏi Quốc sư đại nhân hắn:
"Chuyện là thế nào? Tiểu Lục và Thiên Mật sứ đã đắc tội gì với ngươi?"
Trần Ngộ Bạch lạnh giọng: "Thần không dám."
Mộ Dung Thiên Hạ luôn luôn không thể nắm bắt được hắn, hỏi không được nguyên nhân, liền nói: "Tiểu Lục còn nhỏ tuổi, Ngộ Bạch nể tình trẫm, không nên quá so đo với hắn."
Trần Ngộ Bạch phiền nhất khi hai cha con Mộ Dung Thiên Hạ và Mộ Dung Nham thâm tình thành khẩn gọi hắn là "Ngộ Bạch
", căm ghét hạ tròng mắt, bưng chén trà nguội trên bàn, giương tay hất lên mặt Lục hoàng tử. Mặc dù thô lỗ lại đi quá giới hạn, nhưng quả thật Lục hoàng tử lập tức"ư ư" tỉnh lại.
"Phụ hoàng!" hắn tỉnh lại liền lăn một vòng ôm lấy bắp đùi Mộ Dung Thiên Hạ, gào khóc:
"Phụ hoàng hu hu hu...... Quốc sư đại nhân ép con ăn...... Thuốc...... Hu hu hu… phụ hoàng mau chém chết hắn! Chém chết hắn, chém chết hắn!"
Hoàng đế an ủi nhi tử cao quý kiêu căng, không vui trợn mắt nhìn quốc sư một cái.
Trần Ngộ Bạch lộ vẻ lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Lục hoàng tử ăn nói cẩn thận! Thuốc này hôm qua chính Lục hoàng tử đưa cho đồ nhi trong phủ của ta, Lục hoàng tử nói với nàng là tiên đan. đã là tiên đan, ta cầm tới cứu trị cho Lục hoàng tử, có gì không đúng?"
"Ngươi nói bậy!"
Mộ Dung Tống đấm giường giận dữ,
"Ta cho nàng rõ ràng là thuốc tiêu chảy! Thứ ngươi mới vừa cho ta ăn là mị dược (xuân dược)! Ngươi đổi thuốc!"
Hoàng đế đã không ngăn cản kịp, lời vừa ra khỏi miệng, liền nghe Quốc sư đại nhân vô cùng lạnh lùng cười một tiếng: "Lục hoàng tử cho đồ nhi ta thuốc tiêu chảy, miệng lại nói là tiên đan, là khi dễ sư môn nàng không có người sao?"
Mộ Dung Tống giận dữ nên vừa rồi mới bật thốt ra lời đó, lúc này bị hỏi mà ngây ngô, con ngươi đảo quanh chính là muốn lấp liếm, Quốc sư đại nhân đã hơi cười hỏi: "Lục hoàng tử hô to hô nhỏ là ta đổi thuốc, nói hộp này là mị dược, sao ngài biết được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!