Edit: Lam Phượng Hoàng
Người trên giường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ run rẩy, dùng sức nhếch một cái.
"Để hộp thuốc viên đó lại, ngươi ra ngoài đi.
"Giọng nói luôn luôn trong trẻo lạnh lùng vô tình, lúc này mang theo nồng đậm khàn khàn khó nói...... là không được tự nhiên? Kỷ Tiểu Ly không quá nguyện ý chầm chậm lê bước. Mặc dù khắp người cọ đầy tiên khí, nhưng tiên đan là vật quý giá đó! Nàng có cọ khắp người sư phụ cũng không đến nổi phải đổi hết cả một bình tiên đan chứ! Mặc dù người trên giường nhắm mắt lại, nhưng sự do dự và ý nghĩ của nàng sao hắn lại không hiểu chứ?"Ngươi vừa bái ta làm thầy, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi thành tiên, không cần đan dược." Người thân thể đang cứng đờ lạnh lùng ném ra một câu.
Thiếu nữ nhỏ vẫn vô cùng tin tưởng sư phụ, khẽ cắn răng buông tiên đan xuống, cẩn thận dứt khoát bước đi.
thật lâu sau khi nàng rời đi, người trên giường mới lay động, giương mắt lạnh lùng nhìn về phía không trung hư vô nào đó. Hồi lâu, hắn mở cái hộp, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, từ từ đưa vào miệng.
Vị ngọt như có như không tràn ngập trong cổ họng, lại chỉ giới hạn ở vị giác, sau khi nuốt xuống bụng cũng không có lửa nóng động tình, hắn chỉ hơi tăng áp lực đè nén, ấm nóng kia tựa như một muỗng nước ấm tưới vào núi băng, trong nháy mắt không còn ấm nóng.
So với không kềm chế được lúc vừa rồi, đơn giản là khác nhau một trời một vực.
Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, trong mắt không có chút ấm nóng nào.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, Quốc sư đại nhân vào cung.
hắn đến có hơi sớm, hoàng đế vẫn còn đang lâm triều. Đúng lúc Thái hậu Từ Hiếu cho mời, hắn liền được mời vào hậu cung.
Hoàng hậu nương nương cũng ở chỗ của Thái hậu Từ Hiếu, sau khi hành lễ, Hoàng hậu nương nương liền có chút vội vàng hỏi:
"không biết hôm qua Lục hoàng tử làm gì ở phủ quốc sư? Sau khi trở về hắn liền vẫn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài!"
"Hôm qua thân thể thần khó chịu, cũng không gặp được Lục hoàng tử." Trần Ngộ Bạch tỉnh rụi thản nhiên, "không biết Lục hoàng tử khó chịu ở đâu?"
"hắn không cho người vào xem, cũng không chịu ra ngoài, bữa tối hôm qua và điểm tâm sáng nay cũng không dùng!
"Hoàng hậu nương nương cau mày đau lòng và lo lắng nói. Quốc sư trẻ tuổi trầm ngâm chốc lát, nói:"Nếu nương nương tin tưởng, hay là để thần đi một chuyến đến Triều Dương điện."
"Vậy làm phiền quốc sư!"
Thái hậu Từ Hiếu và Hoàng hậu nương nương nhìn nhau một cái, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm. (LPH: giao trứng cho ác rồi, hắc hắc)
Từ phủ Quốc sư trở lại A Tống cứ kỳ quái như vậy, các bà chỉ sợ là đã chọc vào thần linh quỷ quái gì đó, nếu hôm nay Quốc sư đại nhân không đến, các bà cũng sẽ tìm cách đi mời.
không ngờ vị Quốc sư đại nhân vẫn thường lạnh như băng, ngay cả chút nhân khí cũng không có, ngược lại hôm nay lại đặc biệt lộ vẻ ôn hoà!
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, liền lập tức đến Triều Dương điện thăm Lục hoàng tử điện hạ.
Hôm qua Lục hoàng tử điện hạ giơ tay áo bụm mặt chạy trở về, dọc đường đá bay vài cung nhân (gọi chung các thái giám, cung nữ) thỉnh an hắn, sau đó hắn cắm đầu chui vào trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa từng ra ngoài, sáng sớm Hoàng hậu nương nương tự mình đến thăm hắn, làm thế nào hắn cũng không chịu mở cửa.
Nhưng Trần Ngộ Bạch chắc chắn sẽ không gọi hắn mở cửa —— nhẹ phẩy tay áo một cái chốt cửa liền trực tiếp bị đánh gãy, dĩ nhiên là cửa sẽ mở ra.
Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào, đụng ngay vào cái gương khảm Hồng Bảo Thạch do Lục hoàng tử điện hạ ném bay tới, còn dùng hết sức lực rống giận:
"Ai cho ngươi tiến vào?! Cút ra ngoài!"
Quốc sư đại nhân hơi nghiêng người, cái gương sắc bén lại xinh đẹp thẳng tắp bay về phía cửa, "Bốp!
"một tiếng chém vào trên cửa, khiến Hoàng hậu nương nương đang lo lắng nhìn quanh ở cửa sợ hãi sắc mặt trắng bệch, suýt nữa là ngất đi. Cung nhân bên cạnh Hoàng hậu nương nương phát ra từng đợt tiếng thét chói tai"Hộ giá", bọn thị vệ rối rít xông tới, trong trận hỗn loạn, Trần Ngộ Bạch đã sớm đi đến bên giường ngủ của Lục hoàng tử, đưa tay vén chăn che đầu Lục hoàng tử ném ra ngoài thật xa.
Từ nhỏ hoành hành trong cung, có bao giờ Lục hoàng tử điện hạ bị đối đãi dã man như vậy chứ? Trong nháy mắt liền giận dữ, từ trên giường nhảy dựng lên tung nắm đấm, hơi đâu mà quan tâm vị trước mắt là Quốc sư đại nhân mà ngay cả hoàng đế cha hắn cũng phải nhẫn nhịn ba phần, quyền đấm cước đá liên tiếp tung ra.
Trần Ngộ Bạch ngay cả đánh cho có lệ hắn cũng lười làm, phất tay áo cuốn cái gối ngọc trên giường, "bụp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!