Edit: Lam Phượng Hoàng
Đó là chuyện mười lăm năm trước.
Hôm nay danh tiếng nhất kinh thành, thuộc hạ bí mật đắc lực nhất của Thái hậu
- Thiên Mật Sứ, khi đó vẫn chỉ là cô gái nhỏ bảy tuổi, sáng sớm đầu xuân se lạnh, té xỉu trên đường núi, trong ngực ôm chặt một bé gái mới sinh quấn trong tã lót.
May sao Trấn Nam Vương phi chọn con đường này để đi dâng hương, cứu nàng và bé gái mới sinh, thuận đường cùng đưa nhau lên ngôi miếu trên núi.
Khi đó Vương Phi đã gả vào phủ Trấn Nam Vương nhiều năm, lại bởi vì bị thương quá nặng mà vẫn không cách nào mang thai, ngày đó bà lên miếu thắp hương chính là vì cầu tự.
cô gái nhỏ bảy tuổi được cứu, sau khi tỉnh lại nghe được lời cầu nguyện xin có một đứa con của Vương Phi, lợi dụng điều này mà trao đổi, gửi bé gái sơ sinh nhờ Vương Phi chăm sóc.
Thánh nữ kiếp này của Thiên Mật tộc trăm năm, lần đầu tiên lấy máu làm thuốc, chữa khỏi bệnh cũ nhiều năm của Vương Phi, qua tháng sau liền có mang như ước nguyện.
Mà bé gái sơ sinh kia thì được Vương Phi nhận làm nghĩa nữ, hết lòng chăm sóc mà lớn lên, chính là Kỷ Tiểu Ly hôm nay. (LPH: vậy thì rõ ràng chị Ly phải lớn hơn Kỷ Nam)
Những chuyện này đã mười lăm năm, nhớ tới lại thật giống như mới ngày hôm qua.
Bé gái sơ sinh năm đó nay đã đến tuổi lập gia đình, cô gái nhỏ đông lạnh ngất ở ven đường năm đó, hôm nay là sứ giả Thiên Mật hô mưa gọi gió ở kinh thành, Vương Phi vẫn là Vương Phi, nữ nhi mà bà yêu mến lại bởi vì trời xui đất khiến, nữ giả nam trang mười lăm năm, hôm nay cưỡi hổ khó xuống.
Vương Phi phiền muộn không dứt, thở dài thật nhẹ thật sâu.
Đại khái Tần Tang cũng nhớ đến chuyện xưa, gò má tươi đẹp lộ ra nét dịu dàng trong cơn mộng cũ.
"đã nhiều năm, nương nương nuôi dưỡng Tiểu Ly xem như con ruột, lấy tấm lòng của mẹ hiền mà yêu thương, Tần Tang tin tưởng nương nương."
Thiên Mật Sứ nổi danh thủ đoạn tàn nhẫn và sắc đẹp nghiêng thành trong kinh thành khẽ mỉm cười, thật sự chân thành thấp giọng nói tạ ơn, "Hôn sự của Tiểu Ly xin nương nương làm chủ, nhân duyên đều do trời định, ta tin vào số mệnh."
Trấn Nam Vương phi có chút do dự, chốc lát mới hỏi: "Cho dù là vậy, cho ta hỏi một câu: Phủ Quốc sư có liên quan gì đến thân thế của Tiểu Ly?"
Chuyện phát sinh ở lễ vấn tóc hôm đó, rõ ràng là có người mượn tay Hoàng hậu nương nương đưa Tiểu Ly vào phủ Quốc sư, nhưng bà suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cuối cùng là do ai? Có ý gì?
"Nương nương không cần lo lắng chuyện này."
Đầu ngón tay Tần Tang nhẹ kéo ống tay áo, nụ cười càng tăng lên, "Nương nương cứ xem Tiểu Ly là nữ nhi bình thường, dùng khả năng của ngài mà lo toan mọi việc cho con bé, những thứ khác thì phải xem số mệnh của con bé thôi.
"Nếu nàng ta đã không muốn nhiều lời, Vương Phi cũng không hỏi thêm, gật đầu đồng ý. Bóng dáng màu tím thoáng cái đã biến mất trong ánh trăng, Trấn Nam Vương phi nhìn nơi nàng ấy đã biến mất không còn bóng dáng, đứng một lát rồi mới xoay người rời đi. ** Sáng sớm hôm sau, không cần người gọi Tiểu Ly liền tự mình thức dậy, đến chỗ của Vương Phi dùng bữa sáng thịnh soạn, chính Kỷ Tây và Kỷ Bắc cùng nhau đưa nàng đến phủ Quốc sư. Lúc lên đường, Kỷ Tiểu Ly hết nhìn đông tới nhìn tây, lưu luyến hỏi:"Kỷ Nam đâu?
"Ánh mắt xinh đẹp của Kỷ Tây chợt lóe. Kỷ Bắc ở bên cạnh đã lớn tiếng nói cho nàng biết:"Nghe nói là Nhị hoàng tử điện hạ tìm được một thanh kiếm tốt, sáng sớm liền phái người đến, hẹn Tiểu Tứ qua thử kiếm." (LPH: không biết bạn Nhị hoàng tử có gì gì với bạn Kỷ Nam không đây:>)
"À.
"Bất quá Tiểu Ly cũng chỉ thuận miệng hỏi. Thấy bọn họ dắt ngựa tới, nàng lập tức ồn ào nói muốn cưỡi ngựa. Kỷ Bắc gõ đầu nàng:"Bọn ta đưa muội đi xong còn phải rút quân về doanh trại, muội cưỡi ngựa chậm như vậy, muốn làm trể nãi tới khi nào?
"Tiểu Ly bị hắn gõ đau, che đầu ầm ĩ với hắn, hai người đang gây gỗ không ngăn nổi, Kỷ Tây đi tới nhấc tiểu nha đầu lên, đỡ lên ngựa của hắn. Chính hắn cũng xoay người leo lên, sau đó cau mày nói với Kỷ Bắc đang trợn tròn mắt bên dưới:"Còn không đi?"
Kỷ Bắc nhìn hai người kia ngồi chung một con ngựa, tư thế giống như ôm nhau, dậm chân không chịu theo: "Nhị ca, ca cưỡi cùng ngựa với muội ấy sẽ không thoải mái, càng khiến trể nãi hơn!"
Kỷ Tây đè tiểu nha đầu đang vui mừng lại, nhíu mày khiêu khích nói với bào đệ: "Vậy chúng ta thử so tài một chút?"
"Thử thì thử!
"Kỷ Bắc bị kích thích sôi sục nhiệt huyết —— hai huynh đệ sức vóc tương đương, hắn không tin mình một người một ngựa còn có thể thua anh trai mang theo một tiểu ngu ngốc! Xoay người lên ngựa, tư thế Kỷ Tam Thiếu hiên ngang, tuyệt trần chạy đi. một người một ngựa phía trước đã đi xa, Kỷ Tây lại rất bình tĩnh, điều khiển con ngựa khỏe ngày đi ngàn dặm ung dung thong thả bước từng bước về phía trước. Tiểu Ly gấp gáp xoay qua xoay lại trong ngực hắn, thúc giục:"Nhị ca chạy nhanh lên! Kỷ Bắc sắp thắng rồi!"
"Để cho hắn thắng đi."
Kỷ Tây như người uống say trong ngày xuân ấm áp, thích thú tắm trong gió mát, cong cong khóe miệng, "Ta...... " chí bất tại thử" (Chí hướng không đặt vào nơi đó)."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!