Ta bình tĩnh lên tiếng: "Làm sai thì phải chịu phạt, đó là đạo lý dùng binh của Bùi tướng quân, ta cũng thấy rất đúng."
Lời còn chưa dứt, roi trong tay ta đã vung lên, quất thẳng về phía Đinh Lan.
Bùi Tiêu lập tức nhảy tới, định tay không chặn roi, nhưng ta đã kịp chuyển hướng rồi buông tay, khiến roi lệch sang bên, hắn đành hụt bước, loạng choạng mấy cái mới đứng vững được.
Cùng lúc đó, ta xoay người nhảy xuống ngựa, sải mấy bước đã đến trước mặt Đinh Lan.
Nàng hoảng loạn đưa tay che mặt, tưởng ta định tát.
Ngay khoảnh khắc nàng đưa tay lên, ta liền chộp lấy cổ tay nàng, nhấc bổng người nàng lên rồi quật mạnh qua vai.
Nàng bị ném thẳng xuống đất, bụi cát tung bay, rồi ôm lấy lưng sau, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Không xa vang lên tiếng vỗ tay lác đác.
Là mấy binh sĩ đang thò đầu trốn sau quan sát vụng trộm.
Bùi Tiêu kinh ngạc nhìn ta thực hiện cả một loạt động tác, dường như lần đầu tiên nhận ra người trước mặt.
Hắn chưa từng biết ta có chút thân thủ, vẻ mặt lúc này như thể đang đối diện với một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng nhị sư huynh của ta vốn là công tử thế gia võ lâm trước khi nhập môn, từ nhỏ việc hắn thích nhất chính là năn nỉ ta học võ cùng.
Tuy ta không mấy hứng thú, nhưng dưới sự mềm mỏng lẫn cứng rắn của huynh ấy, ngày qua ngày, ít nhiều ta cũng học được vài chiêu.
Ta quay đầu lại, lạnh lùng liếc Bùi Tiêu một cái.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, thu ánh mắt lại, rồi xoay người lên ngựa, vung cương rời đi.
Nhiều năm trên núi, ta đã quá quen với cảnh m.á. u tanh g.i.ế. c chóc, mạnh được yếu thua.
Cho nên, chuyện mấy con vật nhỏ c.h.ế. t đi, thật ra ta cũng không quá đau lòng.
Một đóa hoa tàn, sẽ hóa thành lớp đất xuân dưới gốc cây.
Một con nai ngã xuống, cũng là nguồn sống cho muôn loài khác.
Chết tức là sinh, sinh tức là chết.
Trên đời này chẳng có gì là vĩnh hằng bất biến.
Ta không định lấy mạng Đinh Lan.
Nhưng gãy vài chiếc xương sườn, thì vẫn là phải làm cho đủ.
09
Thời gian sau đó, Bùi Tiêu đã mấy lần tới tìm ta, nhưng đều bị ta từ chối ngoài cửa.
Hắn từ không vui ban đầu, đến dỗ dành ở giữa, rồi chuyển sang cứng rắn.
Lần cuối cùng, hắn phá cửa xông vào, sắc mặt vừa giận dữ vừa lạnh lẽo.
"Ngẫm lại lương tâm, ta chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng. Nàng tỏ thái độ như vậy rốt cuộc là muốn cho ai xem? Hoặc là, nàng muốn dùng cách này để gõ đầu cảnh tỉnh ta? Đây là đạo lý nàng dùng để"trị phu" sao?
"Mới vào thành có ba năm, cuối cùng nàng cũng nhiễm phải mấy thủ đoạn hạ lưu của đám phụ nhân chốn hậu viện rồi! Nàng khiến ta thật sự thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!