Sắc mặt Bùi Tiêu thoáng cứng lại, hắn siết chặt gương mặt, đứng dậy, từ tốn mặc áo ngoài.
"Sao nàng phải kéo chuyện này đến quan hệ phu thê? Ta bị thương, nàng ta đúng lúc được sắp xếp đến hầu hạ mà thôi.
"Từng ấy năm qua, hầu hạ ta không biết bao nhiêu nha hoàn rồi, nàng thật sự không cần phải so đo với một tiểu cô nương không nơi nương tựa như vậy.
"Dù sao thì nàng ta quả thực có giúp ta giảm đau.
"Nhưng nếu nàng không vui, đợi ta khỏe hơn một chút, ta sẽ cho nàng ta rời phủ."
Hắn mặc xong y phục, hơi nghiêng đầu nhìn ta.
"Ta chợt nhớ còn ít công vụ chưa xử lý xong, đêm nay e là phải thức.
"À, dạo này việc quân nhiều, chắc phải ngủ ở thư phòng một thời gian.
"Sau đó, hắn đi đến cạnh cửa, như đang chờ ta hồi đáp. Ta gật đầu. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~"Được."
Hắn hít một hơi thật sâu, vén mạnh rèm cửa, sải bước đi ra ngoài.
Hôm sau, ta lấy Thạch hộc lan từ trong bọc hành lý mang về, định đem đến chuồng thú nhỏ để cho mấy con vật ăn.
Việc bị nhốt lâu ngày dễ khiến đám động vật nhỏ bị tích tụ khí huyết trong nội tạng, cho nên ta đã đặc biệt bỏ ra cả một ngày trên núi để tìm Thạch hộc lan, giúp chúng thanh lọc ruột gan, giải độc tiêu trệ.
Thế nhưng, khi ta đứng trước chuồng thú, nhìn những con thỏ, rùa, mèo, chó, cả nai và hạc bên trong...
Ta chỉ lặng người, ngơ ngẩn hồi lâu.
Chủng loại đúng, số lượng cũng đúng.
Thoạt nhìn, từng con đều linh hoạt nhảy nhót, náo nhiệt vui vẻ.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền nhận ra —
Trong số đó, không có lấy một con là do ta nuôi từ trước.
Ta lập tức gọi tiểu đồng trông coi chuồng thú tới, lớn tiếng hỏi cho rõ ràng.
Hắn quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy mở miệng:
"Nửa tháng trước, cô nương Đinh Lan không cẩn thận làm đổ dầu thuốc dùng để xoa bóp cho Tướng quân vào hồ nước uống của bọn chúng.
"Mấy con vật… tất cả đều… đều c.h.ế. t cả rồi…
"Tướng quân sợ khi phu nhân về sẽ đau lòng, nên sai người mua lại giống hệt như trước đây để thay thế."
Ta khẽ nhắm mắt lại, rồi hỏi: "Cô nương Đinh Lan hiện ở đâu?"
"Hôm nay trời vừa hửng sáng, nàng ta đã theo Tướng quân tới thao trường rồi."
08
Khi ta cưỡi ngựa đến cổng thao trường, một hàng binh sĩ canh gác đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.
Bình thường mỗi lần thấy ta, đều là dáng vẻ đoan trang, tao nhã của một tướng quân phu nhân, đến xuống xe ngựa cũng có người đỡ tận tay.
Chưa từng có ai thấy ta trong bộ dạng này.
Huống chi lúc này sắc mặt ta còn trầm đến mức như sắp nhỏ ra nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!