Vài ngày sau, vì hàn nhiệt giao tranh, ta sinh một trận sốt nặng.
Bùi Tiêu vô cùng tự trách, không cho phép ta theo hắn ra ngoài mỗi ngày nữa, cũng không cho ta đụng đến mấy thứ lạnh ướt.
Cùng lúc đó, trong phòng chủ mẫu cũng truyền lời, nói ta không cần đến viện sau thỉnh an nữa.
Lời nói rất thẳng thắn, bảo là sợ ta lây bệnh cho chủ mẫu.
Thế là, ta bỗng dưng rảnh rỗi hẳn.
Đợi đến khi thân thể dễ chịu hơn, ta bắt đầu mỗi ngày chăm sóc mấy con thỏ, rùa, mèo, chó trong vườn thú nhỏ, giống hệt như những ngày còn ở trên núi.
Một hôm, ta gặp quản gia từ phòng chủ mẫu đi ra, bèn tiện miệng hỏi về chuyện đưa nước mát.
Ông nói đã mấy hôm không đưa nữa rồi.
Ta lấy làm lạ: "Sao lại không đưa?"
Quản gia cúi người đáp: "Tướng quân nói không cần đưa nữa."
Buổi tối Bùi Tiêu trở về, ta nhắc đến chuyện này, hắn đáp qua loa: "Trần phó tướng nói chư vị tướng sĩ thích uống thứ nước mát của một quán bên ngoài, nên cho người ta đưa đến thao trường hằng ngày, cũng đỡ cho phủ phải vất vả tới lui."
Ta hỏi: "Là quán nước mát ở đầu phố đó sao?"
Bùi Tiêu khựng lại một chút.
"Chuyện nhỏ thế này đều là người dưới lo liệu, ta cũng không rõ lắm.
"Một tháng sau, khi thân thể đã khỏi hẳn, ta lại chủ động yêu cầu được đưa Bùi Tiêu tới thao trường. Hắn mỉm cười nói:"Vốn tưởng nàng là người tiêu d.a. o tự tại, không ngờ lại nghe lời mẫu thân đến thế, so với bất kỳ vị phu nhân nào trong thành còn ngoan ngoãn hơn?"
Ta cũng cười: "Chuyện này một là vì có lời dặn của mẫu thân; hai là chính bản thân thiếp cũng muốn thế. Những ngày qua ở trong phủ, thiếp thật sự đã bị kìm nén đến mức phát chán rồi.
"Thế là, sau một tháng rưỡi, ta lại đi qua con phố bên ngoài thao trường. Khi đến đầu phố, Bùi Tiêu ngồi đối diện trong xe bỗng vươn tay vén rèm. Ta lập tức nhìn thấy nương tử bán nước đang cúi người múc nước bên ngoài. Nghe tiếng xe ngựa, nàng hơi thẳng người dậy, mặt khẽ nghiêng về phía này. Ánh mắt Bùi Tiêu lướt qua bóng lưng nàng, rồi nhanh chóng thu lại, trên mặt không có biểu cảm gì. Khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ta đang nhìn, hắn mỉm cười:"Đến nơi rồi."
Những ngày sau đó, mỗi lần xe ngựa đi ngang qua đầu phố, hắn đều tiện tay vén rèm xe một cách vô tình.
Còn nương tử bán nước kia, hoặc đang nói chuyện liền ngưng lại, hoặc đang làm việc cũng chợt dừng động tác trên tay.
Tựa như khoảnh khắc lướt qua nhau ấy, thời gian chợt đông cứng lại trong ánh mắt dường như thờ ơ kia.
Trên mặt Bùi Tiêu, từ đầu đến cuối không hề hiện rõ cảm xúc gì.
Nhưng nếu nhìn kỹ...
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lúc ánh mắt hắn thu về, ta lại phát hiện hàng mi khẽ chớp, khóe môi khẽ cong lên một đường rất khó nhận ra.
Khi ta nuôi mấy con vật nhỏ, không chỉ phải để ý chúng ăn no hay chưa, ngủ có ngon hay không, mà việc xoa dịu cảm xúc cũng là điều vô cùng quan trọng.
Ví như ta ôm thỏ con lâu một chút, mèo con liền rướn đầu chui vào lòng ta; mà nếu ta cho mèo ăn nhiều hơn, thì chó con ở bên cạnh sẽ rên rỉ không ngừng.
Dần dần, ta đã dưỡng thành thói quen chú ý tới những thay đổi cảm xúc rất nhỏ của chúng.
Về sau mới nhận ra, thói quen này áp dụng lên con người… cũng không khác mấy.
Ta đi hỏi Trần phó tướng.
Hắn hào sảng đáp: "Đúng vậy! Suốt tháng qua, ta đều để nương tử bán nước ở đầu phố vào trong thao trường phát nước mát mỗi chiều, binh sĩ ai nấy đều thích uống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!