Ta đưa hắn về sơn môn, tận tâm chăm sóc suốt ba tháng trời.
Người dưới núi liên tục lên đón, nhưng hắn mãi không chịu đi, mỗi ngày đều theo ta hái thuốc, chăm sóc mấy con vật nhỏ.
Hôm tuyết rơi trên núi, hắn khoác một lớp sương trắng, đứng chặn trước cửa phòng ta, giọng run rẩy lớn tiếng hỏi ta có nguyện ý theo hắn xuống núi hay không.
Ta cuộn mình trong chiếc chăn ấm, nhìn tuyết bay đầy trời sau lưng hắn, lại nhìn vào đôi mắt sáng rực của người đang đứng kia, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này trong đời quả thực không nên phụ lòng.
"Được thôi.
"~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Những ngày trước đó, ta cùng hắn sớm sớm tối tối ở bên nhau. Hắn dần động lòng với ta. Ta cũng như thế. Giờ đây nghe thấy ta hồi đáp, Bùi Tiêu trợn to mắt. Hắn vừa khỏi trọng bệnh, quá đỗi mừng rỡ liền ngã ngửa ra sau, ngất xỉu tại chỗ. Trong sơn môn, kể cả ta chỉ có năm người. Ta đi từ biệt từng người một. Đại sư huynh vừa đục khắc gỗ vừa hỏi ta:"Chỉ vì tâm duyệt dung mạo một nam nhân mà muốn theo hắn xuống núi sao?"
Ta gật đầu: "Nam nhân có thể vì nhất kiến khuynh tâm mà thú thê, nữ tử cớ gì lại không thể?"
Nhị sư huynh cau mày: "Muội có chắc không phải là xem hắn như mấy con thỏ con rùa trong viện, vì từng cứu nên không nỡ rời xa đấy chứ?"
Ta suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi đáp:
"Không phải. Tuy mỗi ngày ta ôm mấy con thỏ con rùa đều thấy vui, nhưng không giống cảm giác đối với hắn, đến trong mộng cũng nhớ mãi không quên."
Sư tỷ nheo mắt, xoay người vội vã chạy về phòng: "Phải rồi, phải rồi, đây chính là khởi duyên nam nữ, ta phải mau mau ghi lại mới được.
"Ta lại đi bái kiến sư phụ, hỏi người có lời gì dặn dò. Sư phụ đang nằm phơi nắng bên hồ rùa, tùy ý hỏi:"Tên phái của chúng ta là gì?"
Ta đáp: "Tùy Tiện Môn."
"Ngươi tên gì?"
"Ứng Tâm."
Sư phụ gật đầu: "Vậy thì đi đi."
Ta theo Bùi Tiêu xuống núi.
Hắn không lừa gạt ta.
Không chỉ dùng nghi lễ long trọng nhất để cưới ta làm chính thê, mà sau khi thành thân còn thay đổi hẳn tính khí phóng túng, bắt đầu giữ mình tu tâm, cúi mình bước vào chốn quan trường.
Hắn đưa ta tham dự đủ loại yến tiệc quan lại, mua cho ta đủ thứ kỳ vật chỉ kinh thành mới có, lúc rảnh rỗi thì một ngựa hai người rong ruổi khắp thôn xóm, núi đồi.
Bởi ta thường cứu chữa mấy con vật nhỏ, hắn thậm chí còn tự tay dựng cho ta một khu vườn thú nhỏ trong hậu viên.
Một năm sau, Bùi lão gia qua đời vì bệnh.
Lúc lâm chung, vị đại tướng quân xưa nay nghiêm khắc, lời ít mà rắn, cuối cùng cũng hiện rõ nét từ phụ đầy tình cảm, yếu ớt căn dặn ta câu di ngôn cuối cùng.
"Con tuyệt đối không được rời xa Tiêu nhi…
"Chủ mẫu thương tâm, từ đó chuyên tâm tụng kinh lễ Phật. Phủ tướng quân rộng lớn như vậy, trên dưới không thiếu người hầu kẻ hạ, thế nhưng dường như ai nấy cũng chẳng có mối liên hệ gì sâu đậm với nhau. Khoảng thời gian ấy, Bùi Tiêu rất hay như một đứa trẻ mà ôm chặt lấy ta."Ứng Tâm, ta vô cùng cảm kích lần rơi xuống vực năm đó đã gặp được nàng. Trên đời này, thật lòng đối tốt với ta, chỉ có mình nàng mà thôi.
Nàng sẽ mãi mãi không rời bỏ ta, đúng không?"
Khi ấy ta từng nghĩ, con người sao có thể tùy tiện hứa chuyện "mãi mãi" được chứ... Nhưng thấy hốc mắt hắn đỏ ửng, ta liền dịu dàng đáp:
"Bùi Tiêu, thiếp còn ở trong phủ tướng quân một ngày, thì sẽ làm tròn bổn phận thê tử của hắn một ngày, mãi không thay đổi."
Cứ như vậy ba năm.
Bùi Tiêu trở thành tướng quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!