Chương 8: (Vô Đề)

Lý Khánh Thành đánh xong bộ quyền, bộ chưởng, lại luyện cước pháp, một canh giờ sau, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng cảm giác cực kì thoải mái, khí thở ra nhẹ đi không ít. Trương Mộ lấy khăn vải cúi người vào thay quần áo rồi mới ra nhà chính xem cơm nước.

Đường Hồng mặt đầy máu mũi, bộ dạng sợ hãi, Lý Khánh Thành cười nói: "Không sao đâu."

Đường Hồng nhận lấy khăn vải lau mặt, Lý Khánh Thành cười hì hì, nâng khăn bọc tuyết lạnh chườm lên sống mũi y, hắn nhận thấy da tên nhóc này trắng nõn, chiều cao cũng tầm như mình, lại có thần lực khỏe mạnh trời sinh, không biết nói sao, líu lưỡi hỏi: "Ngươi thật sự là công tử nhà Đường tướng quân?"

Đường Hồng nói: "Vậy còn giả à?"

Lý Khánh Thành vừa nghĩ liệu có nên nói rõ với Vương Tham tri, vừa nói: "Nhưng mà ngươi có tín vật tùy thân không?"

Đường Hồng không chút biến sắc: "Ta chính là tín vật, công phu và binh pháp Đường gia còn chưa đủ làm tín vật à?"

Lý Khánh Thành hơi bị lung lay, Đường Hồng là con nhà võ, hắn đoán y biết lai lịch Trương Mộ, mà lúc này Trương Mộ cũng đang không ở cùng bọn họ, vừa hay hắn cũng muốn nghe thêm vài chuyện, liền hỏi: "Lúc nãy mới nói đến đâu nhỉ?"

Đường Hồng nhìn Lý Khánh Thành một chút: "Ngươi…"

Lý Khánh Thành: "?"

Đường Hồng nói: "Ngươi đúng là được món hời, ta không rõ lai lịch người này, nhưng những thứ gã truyền cho ngươi toàn là võ học độc môn, dẫn hơi thở từ trong ra ngoài, đánh xong bộ quyền cước này là có thể tán đi khí độc trong người, mỗi ngày tập ba lần theo đúng trình tự có thể gạn đục khơi trong, điều chỉnh hơi thở."

Lý Khánh Thành: "Thần kỳ vậy á?"

Đường Hồng nói: "Đương nhiên, ngày trước ta từng được tuyển vào làm thị lang cho thái tử…"

Lý Khánh Thành ngạc nhiên trong giây lát, dường như mơ hồ nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: "Ngươi giúp thái tử luyện võ á?"

Đường Hồng miễn cưỡng đáp một tiếng ừ, lát sau mới úp úp mở mở: "Xem như bỏ đi, ta còn chưa vào cung đã gặp phải chuyện này, thật ra còn chưa được thấy mặt người… Bỏ đi."

Lý Khánh Thành vừa cười vừa kéo y lên, cùng nhau đến nhà chính.

Trương Mộ đã đợi sẵn ngoài phòng, người làm trên dưới trong phủ Tham tri cũng đã dọn bàn xong, bữa cơm có mấy bát cháo loãng, vài đĩa rau muối. Lý Khánh Thành hỏi thăm một chút rồi ngồi xuống, Đường Hồng cũng ngồi xuống theo, nhưng lại bị Trương Mộ kéo cổ áo, quăng sang một bên.

"Đều ngồi xuống cả đi." Vương tham tri nói: "Năm đó lão già này cũng chỉ là kẻ hầu theo tướng quân…"

Lý Khánh Thành hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Tham tri, hắn ra hiệu Trương Mộ ngồi xuống, nhưng Trương Mộ lại khoát tay ngang bướng không chịu ngồi, cũng không cho Đường Hồng ngồi.

Lý Khánh Thành suy nghĩ thật lâu, không biết nên nói như thế nào, lại nghe Vương tham tri thở dài: "Cháu ngoan."

Lý Khánh Thành vội nói: "Thế thúc không cần quá lo, chuyện của cháu không hiện tại cũng không quá khẩn cấp."

Vương tham tri khẽ gật đầu, Lý Khánh Thành thuận tay gắp đồ ăn, lại hỏi: "Tình hình chiến sự Bắc Cương thế nào rồi ạ?"

Vương tham tri nói: "Đường Tướng quân liệu có từng đề cập đến tình hình Bắc Cương không? Có một vấn đề thế này, một tháng trước Phương Thanh Dư đại nhân dẫn theo ba vạn kỵ binh xuất phát từ kinh thành đến thành Hà Gian, qua Thảo Hải thì chia binh hai đường, qua Tây Xuyên tới hẻm Hổ Khiêu, dựng trại phía bắc Phong Sơn."

Lý Khánh Thành cau mày: "Phương Tướng quân không đến hợp quân với Tham tri đại nhân sao?"

Vương tham tri lắc đầu nói: "Mười hai ngày trước, có người đến đưa tin, dặn ta án binh bất động, toàn bộ đều phải nghe theo lệnh của Phương tướng quân, nhưng mà từ lúc đó lại không nhận được thêm tin gì từ Phương Tướng quân nữa, cháu có cho rằng đã xảy ra biến cố gì không?"

Lý Khánh Thành đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát, Đường Hồng đứng sau lưng bỗng nhiên mở miệng: "Cha… Từ tháng tám năm ngoái Đường Tướng quân đã sớm đánh giá được thế cục ở Bắc Cương. Hung Nô ẩn mình đã lâu, từ sau khi A Luật Tư thống nhất mười sáu bộ tộc Tắc Nhĩ Kỳ Sơn, so với vùng đất nội loạn ba năm trước đây, giờ bọn chúng đã trở thành một thế lực không thể coi nhẹ.

Hung Nô nắm giữ thiên thời địa lợi, một khi khai chiến, Đại Ngu chúng ta tuyệt đối không thể tiến hành đánh du kích được, đến lúc đó phải điều động toàn bộ binh mã rút về Phong Quan, cố thủ vững đến đầu xuân năm sau."

"Đúng là như thế." Lý Khánh Thành nói.

Vương tham tri cũng không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng trầm ngâm.

Đường Hồng lại nói tiếp: "Có phải Tham tri đại nhân đã tập hợp hết binh lực vùng tái ngoại rồi không?"

Vương tham tri gật đầu nói: "Đúng vậy. Lão hủ truyền lệnh, ba đội lính phòng thủ tổng cộng bảy ngàn quân ở tái ngoại rút hết về thành Lang Hoàn, còn lệnh bách tính di tản về Phong Sơn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!