Lý Hiệu: "Kéo xuống lăng trì."
Sách trong tay Hứa Lăng Vân rơi xuống, nằm rải rác đầy trên mặt đất, thị vệ xông vào muốn áp giải người đi ngay lập tức.
"Bệ hạ!" Hứa Lăng Vân trầm giọng nói.
Lông mày Lý Hiệu nhếch lên.
"Nếu bệ hạ đã quyết tâm muốn giết thần, ba ngày trước cần gì phải tha thần tội chết?" Hứa Lăng Vân thấp giọng hỏi, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không thấp hèn.
Lý Hiệu lật qua một trang tấu chương, thản nhiên nói: "Cô thích thế đấy."
Hứa Lăng Vân ngẩng đầu lên: "Phù Phong tiên sinh giao sách cho thần, lệnh thần đến đọc sách cho bệ hạ."
Lý Hiệu trào phúng: "Ngươi có thể đọc ta nghe sách gì?"
Giọng điệu Hứa Lăng Vân bình thản, hoàn toàn không sợ sệt chút nào: "Trương Mộ năm đó là ưng nô, mà thần cũng là ưng nô."
Lý Hiệu không có ý kiến gì, một lát sau gã nói: "Tiếp tục đi."
Bọn thị vệ buông Hứa Lăng Vân ra, hắn chật vật quỳ xuống, làm vài chỗ vết thương trên người lại chảy máu, nhiễm ướt cổ áo cùng đai lưng. Sau một lúc cố gắng, cuối cùng hắn cũng sắp xếp xong xuôi, quỳ thẳng người, trải rộng mấy trang sách ố vàng ra, thấp giọng nói: "Mùa đông năm ấy, Thành Tổ vượt qua Giang Bắc, vào thành Lang Hoàn…"
Trong thành Lang Hoàn khói đen bay tán loạn, bách tính bên đường đều mang mặt mũi đen kịt, đứng trước trải nhà đổ nát trông theo xe ngựa vừa đi qua.
Nửa tháng trước quân Hung Nô đã đến công thành một lần, giờ phút này toàn thành đều tăng cường phòng bị nghiêm ngặt, nhưng Lý Khánh Thành tự có kế sách đối phó. Tại Tây Xuyên, Nga Nương kiếm được giúp bọn hắn giấy thông hành, lúc hắn xuất trình giấy, thủ vệ chỉ cẩn thận kiểm tra hàng hóa xong liền thả bọn họ vào thành.
Dân thường thì có dáng vẻ của dân thường, cả đội người chỉ có Trương Mộ nhìn qua giống biết võ, không thể che giấu được. Lúc xe ngựa đi qua, thủ vệ thành Lang Hoàn lại vén rèm xe, nhìn thoáng qua bên trong. Trong xe có ba người, một thiếu niên nhanh nhẹn có gương mặt an nhiên cùng với một kẻ gầy nhom, chắc là thị vệ. Người còn lại mặc áo đơn của binh sĩ, bọc mình trong thảm, mặt mũi dính đầy máu me, không rõ còn sống hay đã chết.
Lý Khánh Thành nhân cơ hội nhét một thỏi bạc vụn trong tay thủ vệ thành, hỏi: "Xin hỏi đại nhân, trong thành có chỗ nào có thể nghỉ chân?"
Thủ vệ tuổi gần ba mươi, mặt mũi tràn đầy thần thái quân sĩ, không nhận hối lộ của Lý Khánh Thành, y kéo tay hắn trả lại bạc vụn, chân thành nói: "Công tử không ngại đường xa vạn dặm vận chuyển cao dược đến đây, thuộc hạ tuyệt đối không dám lấy. Công tử cứ đi thẳng theo đường lớn trong thành là có thể tới phủ Tham tri Bắc Cương."
Lý Khánh Thành đành phải cất lại bạc vụn, gật đầu cười nói: "Đa tạ."
Thủ vệ thành cầm thanh giáo dài, trịnh trọng vỗ lên vai một cái.
Xe ngựa tiếp tục hướng về phía trước, một làn gió lạnh bay vào trong xe.
"Phương Thanh Dư đang ở đâu!"
Binh sĩ được Trương Mộ cứu lúc trước bừng tỉnh, không tạ ơn cứu mạng, không hỏi tình hình chiến đấu, câu đầu tiên hỏi lại chính là về Phương Thanh Dư.
Trong mắt Lý Khánh Thành hiện ra ý cười: "Y chạy mất rồi, người anh em họ gì?"
Binh sĩ cảnh giác nhìn Lý Khánh Thành, lại nhìn Trương Mộ, cuối cùng nhìn quanh bốn phía.
Gió tuyết đã ngừng, Lý Khánh Thành vén mành treo cửa xe ngựa trông ra ngoài, dù bức tường bao quanh tòa thành này vẫn còn kiên cố, nhưng tình cảnh bên trong lại tan hoang, cư dân đã bị diệt gần nửa, trải khắp mặt đất đều là dầu hỏa pha lẫn tuyết trắng biến thành vũng đen loang lổ bẩn thỉu.
Binh sĩ nói: "Ta họ…Ta tên là… Các ngươi là ai?"
"Ta hỏi, ngươi đáp." Trương Mộ lạnh lùng nói đúng bốn chữ, gác đao lớn trên cổ binh sĩ kia.
Lý Khánh Thành ranh mãnh cười cười: "Ngươi không nói cho ta, ta cũng không nói cho ngươi."
Xe ngựa dừng lại, binh sĩ đề phòng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Trương Mộ rũ áo lông để Lý Khánh Thành trùm lên, xuống xe chờ.
"Thành Lang Hoàn, ngươi gia nhập quân ngũ lâu thế rồi mà còn không biết đây là nơi nào sao?" Lý Khánh Thành thản nhiên nói: "Đây là phủ Tham tri Bắc Cương, này ngươi có thể đi lại không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!